Hoàng hôn, Vân Trân sờ cổ họng khô khốc, ôm hai quyển sách mới rời khỏi viện của Tô trắc phi.
Vừa ra ngoài, hai chân nàng liền mềm nhũn, mông ngồi xuống thềm đá ngoài cửa.
Nàng thở dài thật mạnh.
Vừa rồi, sau khi nàng đọc không sót một chữ, Tô trắc phi lại trầm tư.
Vân Trân thật sự không rõ Tô trắc phi rốt cuộc có hài lòng hay không?
Nếu vừa lòng, vì sao lại giao cho nàng hai quyển sách mới?
Nếu không hài lòng, lý do là gì?
Không vui vì nàng đọc hết sao?
Vân Trân xoa thái dương, thật sự không nghĩ rõ.
...!
Những ngày kế tiếp, nàng đều lặp lại công việc đọc sách, trả bài, đọc sách, trả bài...!
Mới đây nhóm Triệu Húc đã đi hai tháng.
Trong thời gian đó, Triệu Húc có gửi thư về sơn trang, bẩm báo tình hình với Tô trắc phi.
Vân Trân là nha hoàn làm việc nặng, đương nhiên không có tư cách xem.
Có điều từ phản ứng của Tô trắc phi, tình hình chỗ Triệu Húc xem ra vẫn ổn.
Một ngày tháng chín, Vân Trân đang trốn trong viện đọc sách.
Bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng ồn ào.
Ban đầu, Vân Trân không chú ý lắm.
Mãi đến khi Quả Nhi cao hứng chạy vào, giật sách trong tay nàng ra, lớn tiếng: "Trân Nhi, bây giờ ngươi còn tâm tình xem mấy thứ này sao? Ngây ra đó làm gì? Mau cùng ta ra ngoài!"
"Sao thế?"
"Thiếu gia đã về! Nguyên Bảo và Ngụy thiếu hiệp cũng đã về! Bây giờ bọn họ đều ở ngoài sảnh, nương nương cũng sắp tới! Lần này thiếu gia bái sư thành công, một khi nương nương cao hứng, khẳng định sẽ thưởng cho chúng ta!" Quả Nhi vừa nói vừa kéo nàng chạy ra ngoài.
Vân Trân chạy được mấy bước mới hoàn hồn.
Quả Nhi vừa nói, Triệu Húc và Ngụy Thư Tĩnh đã về?
Bọn họ đã về!
...!
Vân Trân theo Quả Nhi tới sảnh ngoài.
Lúc này, sảnh ngoài đã đầy người.
Không chỉ Xuân Miêu, Xuân Nha, Xuân Trà, Trương ma ma tới, ngay cả một nhà Tôn Thúy Nga cũng ở đây.
Sảnh ngoài tràn ngập vui sướng, mọi người đều tranh nhau chúc mừng Triệu Húc.
Triệu Húc được mọi người vây quanh, trên mặt cũng lộ ra nụ cười hiếm thấy.
Vân Trân đứng ở cửa nhìn thiếu niên được đám người vây quanh, trong lòng cũng cao hứng thay hắn.
"Trân Nhi."
Lúc này, bên cạnh có người kêu nàng.
Vân Trân quay đầu, thấy Ngụy Vân Tĩnh mặc một bộ hắc y.
"Ngụy đại ca." Vân Trân nheo mắt cười, "Huynh về rồi."
Ngụy Thư Tĩnh gật đầu: "Mấy ngày nay muội tốt chứ?"
"Vâng, rất tốt.
Còn Ngụy đại ca?" Vân Trân hỏi.
"Cũng rất tốt." Ngụy Thư Tĩnh đáp.
Bỗng, Vân Trân cảm nhận có hai ánh mắt đang nhìn về phía này.
Nàng ngẩng đầu, liền thấy Tôn Thúy Nga đứng phía sau Ngụy Thư Tĩnh cách đó không xa.
Lúc này, Tôn Thúy Nga đang đáng thương nhìn họ, không, chính xác hơn là nhìn Ngụy Thư Tĩnh.
Khi đụng phải ánh mắt của Vân Trân, Tôn Thúy Nga cứng đờ.
Có lẽ vì nhớ tới chuyện trước đây.
Vân Trân không để ý, dời mắt đi tìm kiếm một vòng trong phòng.
Còn một ánh mắt nữa?
Vừa rồi nàng rõ ràng cảm giác được có hai ánh mắt đang nhìn bên này.
Một là Tôn Thúy Nga, sao cái còn lại thì đột nhiên không rõ tăm hơi chứ?
...!
Sau đó, Tô trắc phi tới, ban thưởng cho mọi người ít đồ.
Mọi người dập đầu với Tô trắc phi và Triệu Húc xong, vui mừng rời đi.
Mọi người tan rồi, Tô trắc phi liền dẫn theo Triệu Húc, sư đồ Ngụy Thư Tĩnh cùng Bích Diên, Trân Nhi về chủ viện.
Tới nơi, Vân Trân mới biết thì ra chuyện Triệu Húc bái Xích Phong cư sĩ làm sư còn chưa chắc chắn.
Theo Triệu Húc nói, Xích Phong cư sĩ cho hắn ba vấn đề.
Hai cửa trước đều thông qua, chỉ còn cửa thứ ba có hơi khó xử, cần trở về xin chỉ thị của Tô trắc phi..