Nàng không biết Lưu Vân Bạch theo dõi nàng như thế nào.
Có lẽ, hắn vẫn luôn phái người âm thầm giám thị.
Hơn nữa gần đây, bọn họ thường phái người ra ngoài tìm dược liệu trong phương thuốc cổ truyền.
Sư phụ cũng nhờ bằng hữu trên giang hồ hỗ trợ.
Có lẽ vì vậy mới để lại manh mối cho Lưu Vân Bạch tìm tới.
Chỉ là nàng không ngờ tân hoàng mới đăng cơ bốn tháng, Tứ hoàng tử của Vân Hán Quốc chạm tay là bỏng Lưu Vân Bạch không ở lại kinh thành, mà tới trấn nhỏ trong núi sâu ở Tây Nam, rốt cuộc là vì điều gì?
Còn bảo sư phụ nhắn với nàng, nói biết đồ bọn họ muốn tìm ở đâu.
"Nếu ta đã tới đây, đương nhiên biết." Lưu Vân Bạch nhìn Vân Trân, cười như không cười, "Không chỉ thế, vì biểu đạt thành ý, ta còn mang tới nước mắt của phượng hoàng."
Lưu Vân Bạch dứt lời, Nha Sát đứng bên cạnh liền đưa một hộp gỗ thủ công tinh xảo tới trước mặt Vân Trân.
.
ngôn tình tổng tài
Vân Trân nhìn hộp gỗ, lại không nhận lấy, mà nhíu mày, nghiêm túc nhìn Lưu Vân Bạch, hỏi: "Ngươi muốn ta lấy gì ra trao đổi?"
Lưu Vân Bạch ngàn dặm xa xôi tới đây, lại lấy ra nước mắt phượng hoàng, khẳng định có ý đồ.
Mà chuyện hắn đang tính toán chắc chắn có liên quan tới Vân Trân.
"Được thôi." Lưu Vân Bạch nheo mắt, cười nói, "Không cần vòng vo với ngươi nữa."
Nói xong, hắn phất tay với Nha Sát.
Nha Sát đặt hộp gỗ trước mặt Vân Trân, sau đó xoay người ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Vân Trân và Lưu Vân Bạch.
Lưu Vân Bạch đi đến đối diện Vân Trân, ngồi xuống, hai chân bắt chéo, cả người hơi dựa vào ghế.
Sau đó hắn ngẩng đầu, nhếch môi, nhìn nàng: "Ta muốn ngươi tiến cung."
"Không có chuyện đó đâu!" Vân Trân không cần nghĩ ngợi, trực tiếp từ chối.
"Đừng gấp gáp cự tuyệt như vậy." Lưu Vân Bạch vươn một ngón tay quơ quơ trước mặt, cười nói, "Ta còn chưa nói bảo ngươi tiến cung làm gì mà! Ngươi trả lời nhanh như vậy, chẳng lẽ quên mất mục đích mình tìm đống dược liệu này sao?"
"Ngươi bảo ta tiến cung còn có thể làm gì? Chẳng qua muốn ta giúp ngươi đối phó chàng mà thôi!" Vân Trân cắn răng, thấp giọng.
"Đúng, ta không phủ nhận, lòng ta có tính toán như vậy.
Nhưng thế thì sao chứ?" Lưu Vân Bạch nhướng mày, "Chẳng lẽ ngươi không muốn cứu người kia? Hắn, chắc là không chờ được bao lâu nữa đúng không?"
"Sao ngươi biết?" Vân Trân mở to hai mắt, thân thể hơi lảo đảo.
"Trùng hợp bà bà quen biết vài người, cho nên ta cũng biết." Lưu Vân Bạch cười với nàng.
Trong phòng an tĩnh lại.
Lưu Vân Bạch mang dáng vẻ nắm chắc phần thắng.
Vân Trân cúi đầu, rơi vào thế giãy giụa.
Lưu Vân Bạch nói không sai, thời gian của Lệ Vô Ngân không còn nhiều.
Nếu nửa năm sau còn không tìm được đủ dược liệu, vậy hắn sẽ không thể tỉnh lại.
Lưu Vân Bạch là hi vọng cuối cùng trước mắt.
Nhưng nếu đồng ý với hắn, chắc chắn phải đứng ở phía đối lập với người kia.
Việc này...!
Thật sự là lựa chọn khó khăn.
...!
Tháng ba, hoa đào rực rỡ.
Xuân đến, vạn vật sống lại.
Kẽo kẹt.
Trong cảnh xuân này, một chiếc xe ngựa chậm rãi lăn bánh, cuối cùng dừng trước một tòa nhà.
"Cửu tiểu thư, tới rồi."
Bà tử phía trước duỗi tay vén màn xe, nói với người bên trong.
Dứt lời, một bàn tay từ bên trong vươn tới đặt lên tay bà tử.
Theo đó, một thiếu nữ hoàng sam bước ra.
Ngũ quan của thiếu nữ nếu tách ra thì không có chỗ nào đặc biệt, nhưng gộp lại thành gương mặt này lại có mị lực khác người..