Triệu Húc nhận mảnh ghép bản đồ bảo tàng của Thương Vương.
Lúc trước thời điểm Vân Trân lấy ra, hắn có xem, cho nên biết hai tấm này là thật.
"Vì sao ngươi lại giúp ta? Ngươi không phải người của U Minh giáo sao?" Sau khi có được bản đồ, Triệu Húc không lập tức rời đi.
"Vì sao sao?" Tiểu Thu cười cười, "Ta là người của U Minh giáo, không sai.
Nhưng ai nói với ngươi, là người của U Minh giáo thì nhất định phải giúp giáo chủ của U Minh giáo?"
"Ngươi..."
"Còn không mau đi!" Triệu Húc còn muốn nói gì nữa, đã bị Tiểu Thu ngắt lời, "Chẳng lẽ ngươi không muốn hỏi nàng ấy vì sao lại vứt bỏ ngươi, vi phạm ước định giữa các ngươi à?"
Người mà Tiểu Thu nhắc đến, không cần nói rõ, Triệu Húc cũng biết là ai.
...
Bên này, Lệ Vô Ngân đẩy Vân Trân bị thương ở chân vòng vài vòng mới tới chính địa của địa cung, nơi đặt quan tài của Thương Vương.
Nhưng khi bọn họ tới, nơi đây đã có người.
Lưu Vân Bạch, Nha Sát cùng Lâm đại thúc và thích khách.
Trước khi bọn họ tới, trong chính điện vừa trải qua một hồi chém giết.
Dưới đất ngang dọc tứ tung thi thể của thích khách.
Lâm đại thúc và hai thích khách bị thương dựa vào vách đá.
Bên còn lại, trên người Lưu Vân Bạch và Nha Sát cũng có thương tích.
"Các ngươi thế mà còn sống!"
Lâm đại thúc nhìn thấy Vân Trân và Lệ Vô Ngân, trên mặt lộ vẻ khiếp sợ.
"Đương nhiên còn sống.
Ngươi còn sống, chúng ta sao có thể chết nhanh như vậy? Ngươi nói đúng không, hữu hộ pháp?" Lệ Vô Ngân lên tiếng.
Vân Trân không khỏi kinh ngạc.
Hữu hộ pháp?
Đối diện, sau khi Lệ Vô Ngân nói xong, nét mặt Lâm đại thúc trở nên cứng đờ, ngay sau đó, ông ta bật cười ha ha, giơ tay sờ soạng sau tai một chút.
Rất nhanh, ông ta xé xuống lớp da người trên mặt.
Dưới lớp mặt nạ da người là một gương mặt cực kỳ bình phàm.
Nhưng cho dù bình phàm, đối với Vân Trân mà nói, nàng lại thập phần khiếp sợ.
"Ngươi là hữu hộ pháp!" Vân Trân giật mình.
Hữu hộ pháp mà nàng nói đương nhiên không phải hữu hộ pháp Lệ Vô Ngân để lại bên ngoài sa mạc, chờ tiếp ứng bọn họ, mà là hữu hộ pháp tiền nhiệm của U Minh giáo.
Mấy tháng trước, ông ta cùng tả hộ pháp tiền nhiệm nổi loạn, sau đó bị Lệ Vô Ngân dùng thủ đoạn trấn áp.
Tả hữu hộ pháp tiền nhiệm sau khi thất bại, luôn bị người của U Minh giáo đuổi bắt.
Vân Trân sớm đã nghe qua, hữu hộ pháp tiền nhiệm có danh xưng "người ngàn mặt", thuật dịch dung của ông ta quả thật xuất thần nhập hóa.
Không ngờ, ông ta lại trốn đến thôn trang nhỏ ở sa mạc, dùng thân phận Lâm đại thúc, còn dẫn bọn họ tới Ma Cản thành.
"Tả hữu hộ pháp xưa nay cùng hành động.
Nếu hữu hộ phá ở đây, vậy tả hộ pháp đâu? Cũng xuất hiện đi chứ!" Lệ Vô Ngân nói.
"Ha ha ha ha..."
Lệ Vô Ngân vừa dứt lời, trong chính điện vang lên tiếng cười to.
Vân Trân còn đang nghĩ ngợi tiếng cười này có chút quen tai, liền thấy một lão nhân thấp bé từ bên cạnh xuất hiện.
Người nọ chính là tả hộ pháp tiền nhiệm của U Minh giáo.
So với hữu hộ pháp bình thường, tướng mạo của tả hộ pháp thoạt nhìn rất gian nịnh.
"Ngày ấy ở Nham Nhai sơn trang, kẻ thần bí trước mặt mọi người chỉ ra mảnh ghép bản đồ bảo tàng giấu trên người nữ nhi trang chủ của Nham Nhai sơn trang chính là ngươi!"
Lúc này, Lưu Vân Bạch ôm ngực từ dưới đất đứng dậy, nhìn tả hộ pháp đi ra, nói.
Nghe Lưu Vân Bạch nói, nghi hoặc trong lòng Vân Trân liền biến mất.
Thì ra là ông ta!
Khó trách nàng lại cảm thấy tiếng cười quen tai như vậy.
"Mục đích của các ngươi là gì?" Lệ Vô Ngân hỏi..