Xem ra thời gian nửa năm, thay đổi không chỉ có nàng, còn cả người trước mặt.
Gương mặt tuấn mỹ này càng thành thục hơn nửa năm trước.
Đồng thời, cũng tản ra hơi thở xa lạ.
Chàng, khỏe không?
...
Đồng thời, ở hai nơi khác.
Tả hộ pháp và Tiểu Thu lần lượt tới phòng của Lưu Vân Bạch và Bạch Tà.
Tả hộ pháp dựa theo tình báo có được, vào phòng của Lưu Vân Bạch.
Nhưng gã vừa đẩy cửa đi vào, liền phát hiện trong phòng sáng trưng không có ai.
Trong lòng thầm kêu một tiếng "Không xong rồi", đang muốn rời đi, bỗng nghe sau tai có tiếng gió rất mạnh.
Sau đó, một ám khí màu đen sượt ngang người.
Gã vừa tránh đi, kiếm của Nha Sát lại đâm tới...
Lưu Vân Bạch đứng dưới hành lang nhìn người trong phòng đấu đá.
Sau khi bọn họ có được mảnh ghép bản đồ, liền đoán được sẽ có người tới cướp.
Theo đó, lại truyền ra tin mảnh ghép bản đồ trong tay Từ Bi trang bị người của U Minh giáo cướp đi.
Cho nên, sáng sớm bọn họ đã có chuẩn bị.
Ngoại trừ gia tăng phòng vệ, phàm là đồ ăn đều do tâm phúc tự mình nấu.
Quả nhiên, người của U Minh giáo ra tay.
Nghĩ đến đây, Lưu Vân Bạch ôm bả vai, nhìn về gian phòng phía Bắc.
Không biết U Minh giáo sẽ phái ai qua đó?.
Đọc truyện hay tại ++ Tг Цмtгuуen.M E ++
...
Cho dù giờ phút này trong đầu Vân Trân có muôn vàn suy nghĩ, nhưng đối với những người khác mà nói chẳng qua là chuyện thoáng chốc mà thôi.
Giống như ánh mắt của nàng chỉ dừng trên người Triệu Húc một giây, liền rời đi.
Nàng nhìn cách bài trí trong phòng, sau đó lập tức tới ngăn tủ bên cạnh.
Dựa theo thói quen trước kia của Triệu Húc, hắn thích đặt đồ quan trọng ở nơi có thể thấy được, thường là nơi dễ bị người ta xem nhẹ nghiêm túc tìm kiếm nhất.
Ví dụ như, ngăn tủ ở đầu giường.
Ngăn tủ không khóa, có thể trực tiếp mở ra.
"Không được nhúc nhích!"
Tay Vân Trân vừa động vào ngăn tủ, trên cổ đã bị người ta kề dao.
Vân Trân ngây ra, sau đó khẽ cười.
Xem ra Triệu Húc hiện giờ đã cảnh giác hơn trước rất nhiều.
"Giơ tay lên, xoay người lại!" Triệu Húc nói.
Vân Trân làm theo yêu cầu của hắn, giơ tay lên, sau đó chậm rãi quay lại.
"Là ngươi." Triệu Húc nhìn mặt nạ ác quỷ trên mặt nàng, nhíu mày.
Không ngờ người tới phòng hắn lại là Quỷ đại phu của U Minh giáo.
"Ngươi muốn tìm gì?" Triệu Húc hỏi.
"Chúng ta muốn tìm gì, Triệu Tứ công tử không biết sao?"
Triệu Húc vừa nghe được giọng của nàng, rõ ràng sửng sốt một lúc.
Có điều rất nhanh, hắn liền hoàn hồn, nói: "Đừng hòng giở trò! Tháo mặt nạ xuống!"
"Ta sợ tháo xuống rồi, sẽ dọa Triệu Tứ công tử." Vân Trân nói.
"Mau tháo xuống!" Triệu Húc đưa chủ thủy trong tay lên trước một chút.
Trên cổ Vân Trân đã xuất hiện một vết máu.
Gương mặt dưới mặt nạ lập tức trở nên phức tạp.
"Một khi đã vậy, ngài phải chuẩn bị sẵn sàng."
Dứt lời, Vân Trân đưa tay cầm lấy mặt nạ ác quỷ, tháo nó xuống.
Nháy mắt mặt nạ tháo xuống, đồng tử Triệu Húc đột nhiên co rụt lại.
Chỉ thấy dưới lớp mặt nạ là một gương mặt đã bị hủy hoại.
Nửa trái có vết sẹo bị phỏng giống như ác quỷ, mà nửa phải...
Triệu Húc cắn môi, nhìn chằm chằm nửa mặt bên phải của nàng, đó là nửa gương mặt hoàn hảo.
Nửa gương mặt kia, thế mà tương tự Trân Nhi bảy tám phần.