Bởi vì nàng căn bản không ngờ sẽ ở cảnh tượng như vậy tương ngộ cùng Triệu Húc.
Ngón tay nàng run lên.
Gương mặt dưới mặt nạ sớm đã trắng bệch.
Ngay lúc này, lại có người của Từ Bi trang xông tới đánh lén nàng.
Tiểu Thu ngước mắt nhìn, thấy công phu người nọ không quá lợi hại, cho rằng bằng thủ đoạn của Vân Trân, có thể tránh được.
Nhưng nàng ấy không ngờ, Vân Trân giờ phút này đã vì sự xuất hiện đột ngột của Triệu Húc mà hỗn loạn, căn bản không chú ý tới thanh đao chém về phía mình.
"Cẩn thận!"
Đồng tử Triệu Húc bỗng co rụt lại.
Chờ hắn hoàn hồn, lời nói đã ra khỏi miệng.
Hắn vội vã chạy tới.
Nhưng trước hắn đã có người giành ra tay trước.
Đó là một hắc y nhân.
Trên đầu mang mũ choàng, không nhìn rõ diện mạo của người đó, chỉ thông qua cằm lộ bên ngoài, có thể suy đoán người nọ có một gương mặt lạnh lùng.
Người kia xuất hiện như quỷ mị, trước khi thanh đao chém xuống cổ Vân Trân, ôm lấy nàng, đưa nàng bay ra ngoài.
Chờ đến khi họ đáp xuống đất, kẻ vốn đánh lén Vân Trân đã biến thành một khối thi thể dưới đất.
...!
Lệ Vô Ngân cúi đầu nhìn đôi mắt vô hồn của Vân Trân.
Ánh mắt lập tức lạnh xuống.
Hắn lập tức mở áo choàng bọc lấy Vân Trân, lại ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Húc, sau đó ôm người trong lòng, biến mất trước mặt mọi người.
"Không chơi với các ngươi nữa!" Tiểu Thu đá bay người trước mặt, dùng khinh công, đuổi theo hướng Lệ Vô Ngân và Vân Trân biến mất.
...!
"Quả nhiên lời đồn trên giang hồ cũng có vài phần đạo lý."
Lúc này, Lưu Vân Bạch nhếch môi, lên tiếng.
Triệu Húc nhíu mày, không nói gì.
Hắn suy nghĩ tới một màn khi nãy.
Trước khi hắc y nhân rời đi, ánh mắt nhìn hắn mang theo sát ý.
Có chút kỳ quặc, lại có chút quen thuộc.
Gương mặt kia hình như đã gặp ở đâu đó.
"Người trên giang hồ đều nói, tân giáo chủ của U Minh giáo và Quỷ đại phu kia rất thân thiết.
Hai người kia ngoại trừ là quan hệ cấp trên cấp dưới, còn là tình nhân." Lưu Vân Bạch nói.
"Huynh nói người nọ là giáo chủ của U Minh giáo?" Triệu Húc nhíu mày.
"Đương nhiên." Lưu Vân Bạch cười nhạt, "Tuổi trẻ đã có công phu như vậy.
Ngoại trừ giáo chủ U Minh giáo, trong chốn giang hồ còn ai có võ công lợi hại tới đây lúc này? Có điều A Húc, đệ đúng là kỳ lạ.
Vừa rồi đệ muốn cứu Quỷ đại phu kia sao? Hai người quen nhau à?"
...!
Bên này, Lệ Vô Ngân đưa Vân Trân về chỗ ở.
"Vừa rồi, đa tạ ngươi." Vân Trân ngẩng đầu, nhìn hắn.
Lệ Vô Ngân nhíu mày, không nói gì, mà giơ tay gỡ mặt nạ trên mặt nàng xuống.
Gương mặt dưới mặt nạ đã trắng bệch không một giọt máu.
"Nàng về núi U Minh đi." Lòng bàn tay Lệ Vô Ngân nhẹ nhàng cọ xát mặt nạ bên cạnh, nói, "Chuyện ở đây cứ giao cho ta."
Vân Trân ngây ra một lúc.
Ngay sau đó lắc đầu.
"Không cần." Nàng cười khổ, "Ta có thể ứng phó.
Ngươi cũng không thể bắt ta vĩnh viễn tránh chàng ấy..."
Lệ Vô Ngân lạnh mặt, không nói gì.
"Yên tâm đi." Vân Trân duỗi tay cầm lấy mặt nạ ác quỷ trong tay hắn, "Ta nói rồi, ta sẽ quên đi quá khứ, thì nhất định có thể quên được."
"Vậy nàng tốt nhất nói được làm được." Lệ Vô Ngân nhìn nàng chằm chằm, "Nếu không, ta sẽ tự tay thay nàng giết hắn!".