Sát thủ Tô Thanh Loan thuê đè Vân Trân xuống, đẩy nàng tới trước mặt Tô Thanh Loan.
"Ngươi giết ta như vậy, không sợ thiếu gia biết sao?"
"Thiếu gia biết thì thế nào? Huynh ấy hiện giờ đã bị người bên trong cuốn lấy, không thoát thân được.
Huống chi." Tô Thanh Loan dò xét trên người nàng, rất nhanh, nét mặt đắc ý đã biến mất, thay vào là sự phẫn nộ, "Thư đâu? Thư ngươi để lại cho biểu ca nói mình có việc vội vã muốn rời đi đâu?"
Không có phong thư đó, nàng ta làm sao chứng minh Vân Trân chết không liên quan tới nàng ta?
Lúc này, Vân Trân nở nụ cười.
"Ngươi cho rằng ta sẽ thật sự tin ngươi, đi viết lá thư đó sao?" Vân Trân cười lạnh.
Nàng không ngốc đến mức đi tin một kẻ từng muốn giết nàng!
"Từ phi ngươi làm đúng theo kế hoạch đã thỏa thuận giữa chúng ta, thả ta đi.
Chỉ cần ta bình an rời khỏi nơi này, đương nhiên sẽ viết thư báo bình an cho thiếu gia."
"Ngươi!" Tô Thanh Loan nắm cổ áo nàng, phẫn nộ trừng mắt, "Ngươi cho rằng ta hết cách à?"
"Vậy ngươi có thể thử xem!" Vân Trân nheo mắt, "Thử xem nếu không có thư tự tay ta viết, thiếu gia có tin ta chủ động rời đi hay không? Thiếu gia liệu có tính chuyện ta mất tích lên đầu ngươi không?"
"Ngươi..." Tô Thanh Loan chau mày.
Đúng lúc này, đầu thuyền đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai.
"Thích khách! Có thích khách! Người đâu, có thích khách!"
Tô Thanh Loan và thích khách nàng ta thuê lập tức trợn tròn mắt.
Rõ ràng thích khách ở đuôi thuyền, vì sao lại có người ở đầu thuyền kêu?
Ban đầu, phản ứng của Vân Trân cũng giống đám người Tô Thanh Loan, nhưng rất nhanh, nàng liền hoàn hồn.
Không đúng, không phải thích khách Tô Thanh Loan an bài, mà thật sự có thích khách! Trên thuyền có thích khách!"
"Mau thả ta ra! Thiếu gia đang gặp nguy hiểm!" Vân Trân la lớn.
Tô Thanh Loan sửng sốt, ngay sau đó cười nhạo: "Ngươi lừa ai hả? Khẳng định là ngươi đã thông đồng với ai đó, còn nói biểu ca gặp nguy hiểm! Trên thuyền này có nhiều cao thủ hộ viện, làm sao thích khách trà trộn vào được..."
Nhưng giây tiếp theo, Tô Thanh Loan liền bị vả mặt.
Có người mặt đầy máu chạy về hướng này.
Ngay thời điểm người nọ nhìn thấy thích khách bên cạnh Vân Trân và Tô Thanh Loan, lập tức hét lớn.
"Đi mau!" Tô Thanh Loan vội nói với hai tên thích khách kia.
Thích khách nhìn nhau, lập tức nhảy xuống sông đào tẩu.
"Tiểu thư!"
"Thanh Loan, nữ nhi của ta..."
...!
Theo đó, có người tới.
"Cha, vừa rồi có thích khách muốn bắt cóc nữ nhi, thật sự hù chết nữ nhi." Tô Thanh Loan nhào vào lòng Tô Chiếu, sợ hãi nói.
Tô Chiếu vỗ vai Tô Thanh Loan, trấn an.
"Thiếu gia nhà ta đâu?" Vân Trân phát hiện người trong yến hội cơ bản đều ở đây, chỉ thiếu mỗi Triệu Húc, liền nôn nóng hỏi.
"Húc Nhi hơi say, nói là ra ngoài cho tỉnh rượu..." Tô Chiếu nói.
Vân Trân không đợi ông ta nói xong, liền cất bước chạy về phía trước.
Trên thuyền sao lại có thích khách?
Thích khách sao lại tới?
Mục tiêu của thích khách là ai?
Tô Chiếu?
Không, không phải!
Phản ứng đầu tiên của Vân Trân khi ý thức được "có thích khách", đó là Triệu Húc gặp nguy hiểm.
Trực giác nói với nàng, thích khách nhắm tới Triệu Húc.
...!
Trên đường, không ngừng có người chạy, thét chói tai.
Thích khách như quỷ mị xuyên qua các gian phòng, tìm kiếm mục tiêu của chúng..