Vân Trân cắn răng.
Không ngờ hắn còn mặt dạy như vậy!
"Được, nô tỳ đút ngài là được." Vân Trên kéo ghế ngồi bên mép giường Triệu Húc, đút hắn từng muỗng thuốc.
Chờ thuốc uống gần xong, nàng bỗng hỏi, "Thiếu gia có biết vì sao bản thân ngất xỉu không?"
Vừa dứt lời, nụ cười trên khóe miệng Triệu Húc cứng lại.
"À..." Triệu Húc nghĩ nghĩ, nghiêm trang nói, "Có khi nào là lượng thuốc kia quá mạnh không? Cũng có thể là người nào đó tốt quá..."
"Thiếu gia!" Vân Trân vừa nghe tới đây, tức giận tới đặt chén thuốc lên ngăn tủ, trầm giọng, "Nô tỳ đang rất nghiêm túc nói chuyện với ngài, ngài có thể trả lời nghiêm túc không?"
Triệu Húc hôn mê một ngày.
Trong lúc đó, Vân Trân bắt mạch cho hắn vô số lần, đều không tìm ra nguyên nhân bệnh.
Không giống trúng độc, cũng không giống bệnh tật phát tác.
Không rõ ràng như vậy, cũng không hề có giấu hiệu, rất giống trúng cổ.
Tuy rằng trên phương diện y độc Vân Trân rất có thiên phú, nhưng đối với cổ độc lại không biết nhiều lắm, chỉ có thể suy đoán nguyên nhân Triệu Húc ngất xỉu theo hướng cổ trùng.
"Ta thật sự không sao, có thể là gần đây quá mệt mỏi." Triệu Húc nói, "Nàng xem ta bây giờ đi, không phải rất tốt sao?"
Nói rồi, hắn còn giang rộng hai tay..
Vân Trân nghe thế, nhíu mày càng chặt.
Quả thật đúng như Triệu Húc nói, hắn hiện giờ ngoại trừ sắc mặt hơi kém, nhưng chỗ khác thoạt nhìn không khác người mình thường.
Nhưng càng như vậy, Vân Trân càng bất an.
Nàng mơ hồ cảm thấy Triệu Húc có chuyện gì đó giấu nàng.
"Được rồi, đừng nhíu mày nữa! Sắp nhăn thành lão ma ma rồi."
Triệu Húc ôm Vân Trân, đau lòng mà hôn nàng.
"Thiếu gia ngài làm gì vậy!" Vân Trân vội đẩy hắn ra, đứng dậy, trừng mắt nhìn hắn, "Ngài đừng tưởng rằng ngài dối gạt thì nô tỳ tra không ra.
Nô tỳ chắc chắn sẽ tra ra được!"
Nói xong, nàng nổi giận đùng đùng mà cầm chén thuốc ra ngoài.
"Trân Nhi, mặt ngươi sao lại đỏ như vậy? Ngươi..."
Ngoài cửa vang lên tiếng của Nguyên Bảo.
Trong phòng, Triệu Húc dựa vào giường, sờ ngực.
Tính tình thật đúng là ngày càng lớn, đã bắt đầu rống với hắn...
Rất nhanh, độ cong trên khóe miệng chậm rãi trầm xuống, trong ánh mắt lóe qua một tia thống khổ.
Hắn nhìn chằm chằm lồng ngực.
Có điều, nàng đúng là mẫn cảm.
Cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ bí mật tử cổ sẽ không giấu được.
Cũng không biết bên phía Độc Thủ Y Tiên tiền bối tiến triển thế nào rồi? Có tìm được cách giải trừ hay không?
Ban đầu hắn cho rằng, chỉ cần Trân Nhi có thể yêu hắn, cho dù bảo hắn giảm thọ, bảo hắn chịu nổi đau xuyên tim, hắn cũng không oán không hối hận.
Nhưng sau khi chân chính có được nàng, sau khi nếm được tư vị tình ái, hắn mới biết cái gì là nghiện.
Hắn không cam lòng chỉ có thể ở bên Trân Nhi mấy năm ngắn ngủi.
Hắn muốn thời gian kéo dài vô hạn.
Tốt nhất là hai người đến cuối cùng có thể bạc đầu giai lão.
...
Tuy rằng Triệu Húc đã tỉnh, nhưng Tô Chiếu và Tô lão gia tử thật sự không yên tâm để hắn lên đường như vậy.
Hơn nữa sau thọ thần của Tô lão gia tử, trời mưa liên tục mười ngày, đường phố trở nên trơn trượt.
Triệu Húc chỉ đành tiếp tục ở lại thành Giang Nam.
Trong khoảng thời gian này, quan hệ giữa hắn và Vân Trân tiến vào giai đoạn "ái muội không rõ".
Đương nhiên loại "ái muội không rõ" này chỉ nhằm vào Vân Trân.
Với Triệu Húc mà nói, hắn đã hoàn toàn coi Vân Trân là người của mình.
Bọn họ ở bên này hưởng thụ ngày tháng ngọt ngào, mà Tô Thanh Loan ở bên kia lại như nước sôi lửa bỏng..