Chiêu này của Tô trắc phi có thể nói là một hòn đá ném hai con chiêu.
Có thể giữ lại quân cờ tốt Vân Trân này, bắt nàng cả đời bán mạng cho Triệu Húc, nghe hắn sai khiến, lại có thể đề phòng Triệu Húc trầm mê trong tư tình.
Nếu Triệu Húc yêu nàng, đau lòng cho nàng, hắn sẽ vĩnh viễn không nói nàng biết tình cảm của mình.
Triệu Húc vì bảo vệ nàng, chắc chắn sẽ không cho nàng cơ hội thích hắn.
Đây cũng là kế sách Tô trắc phi suy nghĩ thật lâu mới nghĩ ra được.
Vân Trân khiếp sợ nhìn Tô trắc phi, khinh ngạc với sự ích kỷ và máu lạnh của bà ta.
Rất nhanh, nàng lại quay đầu nhìn Triệu Húc trên giường bên cạnh, ánh mắt tràn ngập không thể tin được.
Chẳng lẽ, ngài cũng muốn như vậy sao?
Muốn dùng tình nhân cổ bắt cả đời ta gắn chặt với ngài?
Có lẽ khiếp sợ cùng nghi ngờ trong mắt Vân Trân quá rõ ràng.
Triệu Húc nhìn thấy, không nhịn được mà tránh đi, như một loại cam chịu.
Ngay lập tức, Vân Trân cảm thấy mất mát.
Cho nên đến cuối cùng, dưới sự dụ hoặc của quyền lực, Triệu Húc vẫn biến thành người Tô trắc phi luôn hi vọng như thế này sao?
Lạnh nhạt, quả quyết, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.
Vân Trân không muốn nghĩ hắn như vậy, nhưng sự thật ở ngay trước mắt, không phải do nàng không tin.
...
Lúc này, Tô trắc phi đưa hộp gấm cho Độc Thủ Y Tiên: "Bắt đầu đi."
Dứt lời, bà ta liền lui sang bên cạnh.
Độc Thủ Y Tiên nhận lấy hộp gấm, đi đến trước mặt Vân Trân, nhìn nàng, nói: "Vấn đề trước đó ta hỏi con, đáp án của con vẫn như vậy sao? Nếu thay đổi, lão nhân có thể giúp con."
Vân Trân nhìn người nàng coi như người thân trước mặt, lại nhìn Tô trắc phi lạnh nhạt thờ ơ bên cạnh, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Triệu Húc đưa lưng về phía mình, trái tim bỗng trở nên lạnh lẽo.
Nàng lên chiếc giường còn lại, nằm trên đó, hai tay đặt trên bụng, chậm rãi nhắm mắt lại: "Sư phụ, ngài ra tay đi."
Giờ phút này, nàng không muốn nghĩ gì cả.
Thế giới nội tâm sớm đã lạnh lẽo như băng, ngoại trừ băng tuyết thì chẳng còn gì dư thừa.
Tất cả điều này, coi như nàng trả lại ân tình lúc trước Triệu Húc giúp nàng đi.
Từ nay về sau, nàng và hắn chỉ còn lại quan hệ nô tỳ và chủ tử.
Thời điểm con sâu màu xám nâu kia tiến vào trái tim nàng, cả người nàng bỗng không còn sức lực, sau đó, khóe mắt có lệ châu chảy xuống.
...
Nửa canh giờ sau, Vân Trân xuống giường.
Tô trắc phi và Triệu Húc đã không thấy đâu, trong phòng chỉ còn lại nàng và Độc Thủ Y Tiên.
Nàng cúi đầu, trầm mặc đứng phía sau ông ấy.
Độc Thủ Y Tiên rất bận, chưa từng quay đầu.
"Sư phụ, con biết đây không phải lỗi của ngài, ngài không cần tự trách." Giọng Vân Trân khàn khàn.
Vừa dứt lời, Độc Thủ Y Tiên bỗng dừng tay.
Nửa ngày sau, ông ấy mới thở dài, nói: "Coi như vi sư nợ con một lần vậy."
Năm đó, ông vì chuyện kia mà nợ Tô trắc phi một phần ân tình, phải giúp bà ta hoàn thành ba chuyện để trả lại.
Trước khi gặp Vân Trân, ông ta đã thay Tô trắc phi làm một chuyện.
Chuyện thứ hai Tô trắc phi muốn ông ta làm chính là thu nhận Vân Trân làm đồ đệ.
Ông nhận, thậm chí còn rất thích đồ đệ này.
Nhưng ông ta không ngờ, đồ đệ vừa ý ông tìm vất vả tìm nửa đời người cuối cùng vẫn bị hủy trong tay mình.
Chuyện thứ ba Tô trắc phi muốn ông làm chính là tìm tình nhân cổ, hạ tử cổ trên người Vân Trân.
"Con yên tâm, lão nhân chắc chắn sẽ nghĩ cách giúp hai người giải...!Cổ trùng này." Độc Thủ Y Tiên quay đầu, nghiêm túc nói với nàng..