"Ngươi thật là..." Nửa ngày sau, Lưu Vân Bạch nói, "Quá thông minh.
Trước kia sao ta không phát hiện ngươi có lực công kích như vậy nhỉ?"
"Đó là vì ngài chưa chạm đến điểm mấu chốt của ta."
Cuộc đời nàng ghét nhất là bị người ta uy hiếp, đặc biệt là cách Lưu Vân Bạch lựa chọn.
"Ta hiểu rồi.
Điểm mấu chốt của ngươi là Tứ đệ kia của ta."
Vân Trân lạnh giọng: "Ta sẽ không tiếp tục chủ động đi tra xét bí mật của ngài, cũng không muốn biết nguyên nhân ngài vào Ninh Vương phủ, là vì thưởng thụ thiên luân phụ tử cũng được, là vì có được quyền lực nhiều hơn cũng được, chỉ cần ngài không chạm vào giới hạn của ta, thương tổn người ta để ý, chúng ta sẽ không phải kẻ địch của nhau.
Ta nghĩ, ngài cũng không muốn có thêm một đối thủ như ta."
Nói xong, Vân Trân hành lễ với hắn, nâng bước rời đi.
"Ngươi nói không sai." Đúng lúc này, Lưu Vân Bạch nói, "Ta quả thật không muốn có thêm một kẻ địch như ngươi.
Có điều, cũng mong ngươi nhớ rõ lời mình nói hôm nay, không ảnh hưởng tới chuyện ta làm.
Ngươi có giới hạn cuối cùng, ta cũng có."
...!
Vân Trân ra khỏi viện.
Vừa tới cổng, liền phát hiện bên tường có một người đứng chờ.
"Niên Sanh?" Vân Trân kinh ngạc nhìn hắn, "Sao ngươi lại ở đây? Vừa rồi ta và Lưu Vân..."
"Tại sao ngươi lại khiến bản thân trở nên hèn mọn như vậy?" Niên Sanh quay đầu nhìn nàng.
"Cái...!Cái gì?" Vân Trân ngơ ngác nhìn hắn.
"Ta nói ngươi rõ ràng có năng lực, vì sao phải biến bản thân thành bộ dáng này? Ở Thượng Thanh biệt trang, tuy ngươi và ta trong mắt đám người Bình Nhi chỉ là dê bò bị họ trông dữ, nhưng đối mặt với những kể đó, ngươi không chút lưu tình còn đáp trả lại.
Hiện giờ, ngay cả người kiêu ngạo như Trà Nhi cũng không dám bắt nạt ngươi.
Vì sao tới đây...!Ngươi lại biến thành bộ dáng này? Ta thấy ngươi ở trước mặt hắn giống hệt một tên nô tài thật sự!"
Niên Sanh nói lời này, tuy rằng ngữ điệu không cao không thấp, nhưng cảm xúc lại đặc biệt kích động.
Vân Trân sửng sốt chớp mắt, không kịp phản ứng lại.
"Ngươi nói gì vậy? Hắn? Ngươi nói Tứ thiếu gia sao? Nô tài? Sao lại là nô tài?" Vân Trân cảm thấy thật hoang đường.
Chẳng lẽ lúc ấy hắn ngăn cản Triệu Húc là vì cảm thấy Triệu Húc coi nàng là nô tài mà quát mắng sao?
"Ngươi không hiểu ta và..."
"Ta đúng là không hiểu, cũng không muốn biết quá khứ của các ngươi." Niên Sanh nhíu mày, mất kiên nhẫn cắt ngang lời nàng, sau đó chỉ vào đầu mình, "Nhưng ta có đầu óc, có trái tim, ta có thể nhìn hiểu những ánh mắt bất thiện đó.
Ngươi dám nói cái người quát mắng ngươi, cao giọng rống to với nữ nhân không coi ngươi là nô tài? Ngươi dám nói, nam nhân đưa mắt ra hiệu phía sau nàng ta kia thật sự bình đẳng với ngươi? Còn cả người thay mặt giải vây cho ngươi, mang ngươi tới đây...!Dù hắn có thật lòng đối tốt với ngươi hay không, nhưng trong lòng hắn, thân phận của ngươi chỉ là một nô tỳ hèn mọn, nô tỳ bị người ta bắt nạt...!Còn cả nam nhân như hồ ly tinh khi nãy, ngươi rất chán ghét hắn, không phải sao? Nhưng ngươi vẫn chịu đựng, ở trước mặt hắn phải xưng nô tỳ, câu nào câu nấy..."
"Đủ rồi, ngươi câm mồm cho ta!" Vân Trân nghe đến đây, thật sự không chịu nổi, lên tiếng cắt ngang Niên Sanh, "Có rất nhiều chuyện ngươi không hiểu.
Ngươi cho rằng, ta nguyện ý sao?".