Mãi đến khi ném đám người dưới chân núi kia ở phía sau, Niên Sanh mới dừng lại.
Hắn từ trên cây nhảy xuống, vỗ vỗ lá cây trên người, sau đó ngẩng đầu nhìn mặt trời dần ngả về tây, nhấc chân chạy vào trong Thanh Phong Quan.
Mà lúc này, ở phòng của Tĩnh Lan cư sĩ trong Thanh Phong Quan.
Mặc Nhiễm kể lại toàn bộ sự việc của mười chín năm trước.
Kể xong, trong phòng an tĩnh hồi lâu.
Vân Trân ngẩng đầu nhìn người đối diện.
Từ lúc Mặc Nhiễm kể nhìn thấy La ma ma bên cạnh vương phi năm đó rảy nước chỗ bậc thang Lan trắc phi đi qua, sắc mặt Tĩnh Lan cư sĩ liền thay đổi.
Vân Trân không nói rõ đây là cảm giác gì.
Thời điểm mới gặp, Tĩnh Lan cư sĩ như gốc phong lan trong sơn cốc tránh náo nhiệt, cách biệt với bên ngoài, dường như tất cả hỗn loạn nơi trần thế đều không liên quan tới bà.
Nhưng hiện tại, tuy bà không nói gì, nhưng lại bị sự ưu thương bi ai như dông tố mây đen bao lấy, khiến người ta cảm thấy đáng thương, có chút không đành lòng.
"Tĩnh Lan cư sĩ, mười chín năm trước, là vương phi hại chết hài tử của người." Cho dù không đành lòng, Vân Trân cũng sẽ không thay đổi kế hoạch, nàng lên tiếng, "Hiện giờ, Nhị thiếu gia rơi xuống nước bỏ mình, tình cảnh của Tứ thiếu gia rất khó khăn, Ngũ thiếu gia biến thành kẻ ngốc...!Cơ phu nhân vào phủ nhiều năm vẫn luôn không thể mang thai...!Nô tỳ không dám bảo đảm những việc này đều có liên quan tới vương phi, nhưng nếu nói không có bất cứ quan hệ gì, chỉ sợ không có ai tin.
Tĩnh Lan cư sĩ..."
Nói tới đây, Vân Trân cúi đầu, hành đại lễ với bà: "Nô tỳ cả gan thỉnh cầu, cầu xin người cứu lấy những thiếu gia còn sống, đừng để họ lại dẫm lên vết xe đổ hài nhi của người năm đó.
Vì những người từng bị vương phi hãm hại, những oan hồn chết thảm dưới tay vương phi, giải oan."
"Tĩnh Lan cư sĩ, cầu xin người."
Mặc Nhiễm cũng gục đầu thỉnh cầu Tĩnh Lan cư sĩ.
Trong phòng lại an tĩnh.
Vân Trân lặng lẽ chờ đợi.
Ở trước mặt các nàng, sau khi nghe các nàng nói xong, đau thương trên mặt Tĩnh Lan cư sĩ càng nhiều.
Cảm xúc trong ánh mắt thay đổi rất nhiều lần, cuối cùng chậm rãi lắng đọng lại, khôi phục sự bình tĩnh.
"Ta chẳng qua là một phụ nhân bình thường, sớm đã kết thúc trần duyên, sao có thể đảm đương nổi trọng trách như vậy?" Qua hồi lâu, giọng của Tĩnh Lan cư sĩ vang lên trên đỉnh đầu họ.
Vân Trân ngẩng đầu nhìn bà, khi mở miệng đã thay đổi cách xưng hô: "Nương nương nói mình sớm đã kết thúc trần duyên, nhưng nô tỳ lại không cho rằng như vậy.
Ngay cả Phật tổ cũng có lòng riêng, chỉ cần sống trên thế gian này, không thể không bị thế tục nhiễu loạn.
Nếu nương nương không để ý, vậy người đã không gặp chúng nô tỳ."
Chính bởi vì vẫn chưa buông bỏ được, mới có thể gặp các nàng.
Nhớ mãi không quên, càng không muốn nhớ, lại càng khó quên.
Nếu ngay từ đầu Tĩnh Lan cư sĩ kiên quyết không gặp họ, vậy Vân Trân cũng sẽ không nói những lời này.
Nhưng, bà ấy chịu gặp, chứng tỏ đối với chuyện năm đó, bà ấy không phải hoàn toàn buông được.
Nếu trong lòng còn vướng bận trần duyên, dù muốn tránh cũng tránh không được.
Cho dù hôm nay tránh Vân Trân và Mặc Nhiễm, vậy bà ấy cũng không tránh khỏi trái tim của mình.
Rời xa nơi huyên náo tới đạo quan này, cũng không thể mang đến cho bà ấy sự yên lặng vĩnh cửu.
...!
Vân Trân nói xong, Tĩnh Lan cư sĩ cúi đầu, rơi vào trầm mặc.
Vân Trân nhìn bà, kiên nhẫn chờ đợi.
"Cư sĩ, không tốt rồi! Nhung Nhung đã xảy ra chuyện..."
Đúng lúc này, có phụ nhân khoảng bốn mươi tuổi vội đẩy cửa tiến vào.
Bà ta có lẽ không ngờ trong phòng Tĩnh Lan cư sĩ còn những người khác, vốn định nói chuyện liền đột nhiên im bặt, chỉ hoang mang mà nhìn Tĩnh Lan cư sĩ..