Thay xiêm y xong, nàng trả lại chăn về giường Triệu Húc, sau đó nói với người trốn sau giường: "Ngụy đại ca, huynh có thể ra rồi."
Vân Trân dứt lời, Ngụy Thư Tĩnh từ góc tường sau giường chui ra.
Đội hộ vệ đã đi xa, trong phòng lần nữa chỉ còn ba người bọn họ.
Bầu không khí xấu hổ lan tràn giữa ba người.
Đặc biệt là Vân Trân cảm thấy giờ phút này cả người đều không được tự nhiên.
Ban đầu, bọn họ chỉ muốn ở trong phòng Triệu Húc tránh nhóm hộ vệ lục soát điều tra, vốn tưởng những người đó kiêng kị thân phận của Triệu Húc, sẽ không vào phòng Triệu Húc xem xét, kết quả không ngờ, Ninh Vương, Tô trắc phi, Lưu Vân Bạch, Tô Thanh Loan đều tới.
Kế sách tạm thời, nàng trốn lên giường Triệu Húc.
Ngụy Thư Tĩnh trốn vào góc tường phía sau.
Nếu không có một câu của Lưu Vân Bạch, vậy bọn họ đã có thể lừa dối qua chuyện.
Đáng tiếc...!
Không có "nếu như".
Vốn tưởng màn buông xuống, Vân Trân lại trốn trên giường, sẽ không có ai cả gan kiểm tra giường của Triệu Húc.
Không ngờ, thế mà bị nha hoàn của Tô Thanh Loan chỉ đến.
Đối phương giống như đã biết từ trước Vân Trân trốn trong phòng Triệu Húc, sau khi đội hộ vệ lục soát không có kết quả, liền nhìn về phía giường.
Hỉ Nhi vừa lên tiếng, ánh mắt của mọi người liền tập trung qua đây.
Lúc ấy, Vân Trân trốn trên giường tim đập thình thịch.
Nếu để người ngoài xốc màn lên, vậy nàng và Ngụy Thư Tĩnh trốn phía sau nhất định sẽ phát hiện.
So với như vậy, còn không bằng để nàng mạo hiểm một lần, ít nhất có thể bảo vệ Ngụy Thư Tĩnh.
Nàng nhanh chóng cởi y phục dạ hành bên ngoài, sau đó bọc chăn lăn xuống.
Khi ấy, suy nghĩ của nàng là khiến người khác hiểm lầm nàng là nha hoàn muốn bò lên giường chủ nhân.
Nàng đã chuẩn bị tâm lý chịu trừng phạt.
Chỉ là không ngờ, Triệu Húc lại đứng ra, "thừa nhận" thân phận của nàng.
Tô trắc phi thuận thế hùa theo.
Nhờ vậy, nàng ở trước mặt Ninh Vương tránh khỏi bị trừng phạt, đồng thời lại có thể bảo vệ Ngụy Thư Tĩnh trốn phía sau.
...!
Nhưng hiện tại, Vân Trân lại vô cùng xấu hổ.
"A Húc, đa tạ."
Lúc này, Ngụy Thư Tĩnh lên tiếng, phá tan bầu không khí trầm mặc.
Triệu Húc dời ánh mắt nhìn Vân Trân sang người Ngụy Thư Tĩnh: "Không cần đa tạ.
Có điều đêm nay, hai người rốt cuộc muốn làm gì? Vì sao lại bị coi là thích khách, còn kinh động đội hộ vệ lục soát điều tra?"
Triệu Húc hỏi xong, ánh mắt lần nữa dừng trên người Vân Trân, hi vọng nàng có thể cho hắn một lời giải thích hợp lý.
Nhưng...!
Vân Trân ngẩng đầu nhìn người trước mặt, muốn giải thích, lại không biết nên giải thích từ đâu.
Cuối cùng, vẫn là Ngụy Thư Tĩnh biết rõ mọi chuyện, hiểu được rối rắm trong lòng Vân Trân, thay nàng trả lời: "Trân Nhi tò mò vị đại phu giải độc cho Ninh Vương, muốn vào gặp mặt, không cẩn thận bại lộ hành tung, cho nên mới bị đội hộ vệ tuần tra gần Thự Quang Lâu ngộ nhận là thích khách."
Ngụy Thư Tĩnh nói xong, sắc mặt Triệu Húc không hề thay đổi, chỉ hỏi Vân Trân: "Là như thế sao? Lời Ngụy đại ca nói là thật?"
Vân Trân nhìn hắn, lại nhìn Ngụy Thư Tĩnh, gian nan gật đầu: "Vâng, lời Ngụy đại ca nói là sự thật.
Bởi vì tiểu viện của vị tiền bối kia có ám vệ bảo hộ, nô tỳ lại không muốn những người khác biết, cho nên mới nhờ Ngụy đại ca hỗ trợ dẫn dụ ám vệ rời đi, để tiện vào trong bái phỏng vị tiền bối đó."
Vân Trân dứt lời, liền căng thẳng nhìn chằm chằm Triệu Húc..