Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 314: Mặc Nhiễm Lo Lắng




Kết quả nghe được một nha hoàn trong đó nói Ninh Vương đối xử tốt với công tử của Lại Bộ Thị Lang như vậy, là vì công tử của Lại Bộ Thị Lang là nhi tử thân sinh của Ninh Vương!

Thậm chí nha hoàn kia còn nhắc tới ca nữ năm đó.

La ma ma liền tin vài phần.

"Nha hoàn kia biết được từ đâu?" Vương phi hỏi.

Lúc này, bà ta đã bình tĩnh lại.

"Nói là nghe được từ một lão ma ma trong vương phủ." La ma ma đáp

Khi ấy trời quá tối, bà ta không nhìn rõ gương mặt của nha hoàn kia, giọng nói cũng hàm hồ.

Nghĩ đến đây, La ma ma nơm nớp lo sợ nhìn vương phi.

Vương phi trầm giọng: "Lập tức sai người chuẩn bị xe ngựa! Ta muốn về phủ Thừa Tướng!"

...!

"Nương nương, vị kia ở Như Ý Hiên vừa ngồi xe ngựa ra ngoài."

Không bao lâu, ở Thính Tuyết Hiên, Bích Diên bẩm báo với Tô trắc phi.

Tô trắc phi buông bút trong tay xuống, để mực tự khô, sau đó bỏ vào phong thư, đưa cho Bích Diên: "Lập tức phái người gửi về Giang Nam."

"Vâng." Bích Diên nhận lệnh.

...!

Sau khi biết chuyện Ninh Vương nghe nói Lưu Vân Bạch bị ám sát liền chạy tới phủ của Lại Bộ Thị Lang, Vân Trân luôn cảm thấy không yên.

Nàng mơ hồ đoán được, Lưu Vân Bạch muốn ra tay.

Tô trắc phi bên kia không thể không có hành động.

Nhưng cả hôm nay, Tô trắc phi đều ở Thính Tuyết Hiên, chưa từng đi đâu.

Bà ta rốt cuộc có kế hoạch gì?

Vân Trân rầu rĩ.

Đúng lúc này, Mặc Nhiễm nhờ một nha hoàn tới tìm nàng, bảo nàng có thời gian rảnh thì tới thủy tạ trong rừng trúc.

Vân Trân nghĩ, bản thân cứ ngồi đây chỉ càng nghĩ càng sốt ruột, còn không bằng tới thủy tạ trong rừng trúc tìm người giúp mình phân tán lực chú ý.

Vì thế, Vân Trân liền đi tìm Mặc Nhiễm.

Từ khi trở thành nha hoàn thông phòng của Tam thiếu gia, Mặc Nhiễm đã dọn tới phòng cách vách Triệu Duẫn.

Thời điểm Vân Trân tới, Mặc Nhiễm đang ở trong phòng Triệu Duẫn hầu hạ.

Nàng ngồi một lát, Mặc Nhiễm liền tới.

"Mặc Nhiễm tỷ tỷ." Nàng đứng lên, chào hỏi.

"Ngồi đi." Mặc Nhiễm gật đầu.

Chờ đóng cửa, Mặc Nhiễm mới nói mục đích mình tìm Vân Trân tới đây.

Nàng ấy có việc muốn nhờ.

"Ta nghe nói muội biết chút y thuật, muốn nhờ muội xem hạ thân của ta một chút."

"Mặc Nhiễm tỷ tỷ có chỗ nào không khỏe sao?"

"Không phải, là..."

Nói tới đây, Mặc Nhiễm dừng lại, dường như có lý do khó nói.

Cuối cùng, dưới sự kiên nhẫn chờ đợi của Vân Trân, Mặc Nhiễm mới dẹp bỏ cố kỵ, nói rõ ngọn nguồn.

Thì ra, Mặc Nhiễm và Triệu Duẫn có quan hệ xác thịt cũng vài tháng.

Tuy rằng đối với loại chuyện này Triệu Duẫn không quá ham thích, nhưng trong thời gian đó luôn có ma ma nhìn chằm chằm, cứ mỗi nửa tháng, ít nhất sẽ gọi nàng đến ba bốn lần.

Mỗi lần hành phòng xong không bao lâu, ma ma sẽ gọi người bắt mạch cho nàng.

Nhưng mỗi lần đều không có tin vui.

Mặc Nhiễm thấy sắc mặt ma ma nhìn mình ngày càng khó coi, nghĩ rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ rơi quân cờ như mình, đưa nàng tới thôn trang.

Mặc Nhiễm sốt ruột, nên muốn mời Vân Trân tới đây, xem giúp thân thể nàng có phải có vấn đề gì không.

Sau khi nghe Mặc Nhiễm thỉnh cầu, Vân Trân bắt mạch cho nàng ấy.

Kết quả chẩn bệnh, thân thể Mặc Nhiễm không có vấn đề gì lớn.

Mặc Nhiễm vẫn không yên tâm, Vân Trân liền kê cho nàng ấy mấy phương thuốc điều trị thân thể.

"Chuyện hoài hài tử có đôi khi phải xem duyên phận, không gấp được." Đưa phương xuống xong, Vân Trân không nhịn được mà nhiều lời một câu.

"Ta biết." Mặc Nhiễm cầm phương thuốc, gật đầu, "Nếu việc thành, ta nợ muội một ân tình lớn."

....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.