"Thiếu gia?"
Bích Diên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Triệu Húc đi tới.
"Thiếu gia." Vân Trân xoay người, hành lễ với Triệu Húc.
Triệu Húc gật đầu với Bích Diên trước, sau đó quở trách Vân Trân: "Ngươi đó, sao cứ hấp tấp như vậy? Vội trở về xem dược liệu phơi trước đó có bị Hắc đại nhân phá hay không, kết quả ngay cả đồ của mình rơi cũng không biết!"
Nói rồi, hắn nhét một món đồ vào lòng bàn tay của nàng.
Vân Trân sửng sốt, mở tay ra mới thấy, thế mà là mặt dây chuyền bằng ngọc nàng đưa cho Triệu Húc trước đó.
"Ngươi xem, đây có phải đồ của ngươi không?" Triệu Húc nhìn nàng, hỏi.
Vân Trân khẽ cười, nắm chặt lấy nó: "Đúng là đồ của nô tỳ, đa tạ thiếu gia."
"Không cần đa tạ!" Triệu Húc lắc đầu, "Cẩn thận cất lấy, sau này đừng để rơi nữa.
Nếu không, đến lúc đó không có ai giúp ngươi nhặt về, xem ngươi có khóc hay không!"
Vân Trân chỉ cười, không đáp.
"Đúng rồi, sao Bích Diên tỷ tỷ lại ở đây?" Triệu Húc nói với nàng xong, mới quay đầu, hỏi Bích Diên.
Vân Trân cũng nhìn nàng ta.
Bích Diên thấy vậy, trả lời: "Cũng không phải chuyện lớn gì.
Chỉ là gần đây thời tiết nóng bức, ban đêm nương nương ngủ không ngon giấc, nên phái nô tỳ tới hỏi Trân Nhi xem có thuốc gì hỗ trợ hay không."
"Ban đêm mẫu phi ngủ không ngon giấc sao? Đã mời đại phu xem qua chưa?" Triệu Húc vội hỏi.
Hỏi xong, hắn lại hỏi Vân Trân, "Trân Nhi, ngươi có thuốc hỗ trợ hay không?"
"Trong tay nô tỳ không có sẵn." Vân Trân lắc đầu, "Có điều hiệu thuốc bên ngoài hẳn có bán."
Triệu Húc tạm thời còn chưa biết chuyện của Hồi Xuân Đường, Vân Trân nói như thế là muốn ám chỉ với Bích Diên.
Bích Diên đương nhiên nghe hiểu: "Nếu như vậy, ta đây bẩm báo nương nương."
"Mau đi, mau đi!" Triệu Húc gật đầu, "Lát nữa ta trở về thay xiêm y, cũng sẽ qua thỉnh an mẫu phi."
Sau đó, thời điểm Bích Diên phải đi, Triệu Húc lại gọi nàng ta lại.
"Bích Diên tỷ tỷ, ta có một việc ra ngoài.
Chuyện hôm nay Trân Nhi theo ta ra ngoài, có thể thay ta gạt mẫu phi không? Ngươi cũng biết, mẫu phi không thích ta và Trân Nhi quá thân thiết."
Bích Diên nhìn hắn, lại nhìn Vân Trân, cuối cùng gật đầu.
...!
Bích Diên đi rồi, bầu không khí giữa Vân Trân và Triệu Húc bỗng trở nên trầm mặc.
Một lát sau, Vân Trân lên tiếng trước.
"Vừa rồi, đa tạ thiếu gia ở trước mặt Bích Diên tỷ tỷ thay nô tỳ giấu giếm."
Nếu không phải Triệu Húc kịp thời xuất hiện, thay nàng làm chứng, dẹp bỏ hoài nghi trong lòng Bích Diên, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Triệu Húc lại duỗi tay về phía nàng.
Vân Trân ngây ra.
"Mặt dây chuyền bằng ngọc, trả ta." Triệu Húc nói.
"Trả?"
"Nàng tặng cho ta rồi, chính là của ta."
Vân Trân chậm rãi nâng tay đặt món đồ vào lòng bàn tay của hắn.
Mặt dây chuyền bằng ngọc đã trả lại, nàng vừa định rút tay về, đã bị Triệu Húc nắm lấy.
"Hả?"
Vân Trân khó hiểu mà nhìn hắn.
Triệu Húc híp mắt: "Ngọc bội lúc trước ta tặng nàng, nàng có giữ kỹ không?"
"Có, vẫn luôn đặt trong ngăn tủ ở đầu giường." Vân Trân đáp.
Triệu Húc nghe câu trả lời của nàng, không biết nghĩ tới cái gì, tâm trạng vô cùng tốt.
"Vậy thì được."
Nói xong, hắn buông tay nàng ra, sau đó đeo mặt dây chuyền bằng ngọc lên cổ..