"Gấp như vậy sao?" Lưu Vân Bạch nhướng mày.
"Ta là nha hoàn của Ninh Vương phủ, có rất nhiều việc cần phải làm."
"Nè!" Thời điểm nàng xoay người, Lưu Vân Bạch bỗng hỏi, "Ta có hơi tò mò, ngươi vì sao không nói chuyện của tiểu thư Tô gia kia cho thiếu gia nhà ngươi biết? Trong ấn tượng của ta, hắn đối với ngươi rất tốt.
Nếu ngươi nói, hắn chắc chắn sẽ giúp ngươi đòi lại công bằng."
Vân Trân dừng lại, đưa lưng về phía Lưu Vân Bạch, một lát sau, mới nói: "Tính tình thiếu gia thiện lương, ta không muốn kéo ngài ấy vào những việc này."
"Tính tình thiện lương?" Không biết vì sao, sau khi nghe xong, trên mặt Lưu Vân Bạch lộ vẻ châm chọc, "Trên đời này làm gì có ai thật sự thiện lương? Huống hồ với thân phận của hắn, từ lúc chào đời đã chú định phải trải qua âm mưu, tính kế, phản bội, dụ hoặc, cho dù là người thiện lương, cuối cùng cũng sẽ từ trên mây ngã xuống địa ngục, trở thành chúa tế cuồng đồ đầy dã tâm và dục vọng! Cho nên, câu trả lời của ngươi thật ra là qua loa có lệ với ta.
Nguyên nhân thật sự ngươi không nói cho hắn biết, là vì ngươi sợ.
Sợ hắn biết được chân tướng, khi hắn biết được con người thật sự của ngươi, trong mắt sẽ lộ ra căm hận, sẽ cảm thấy ghê tởm, sẽ cách xa..."
"Câm miệng! Ngươi câm miệng cho ta!" Vân Trân cuối cùng cũng không nhịn được, nắm chặt hai tay, xoay người, phẫn nộ nhìn Lưu Vân Bạch chằm chằm, "Ngươi bớt tự cho mình đúng đi! Ngươi cho rằng mình rất thông minh, có thể nhìn thấu mọi chuyện trên thế gian này sao? Nhìn thấu suy nghĩ của mỗi người? Ngươi chẳng qua là kẻ tự ti trong lòng âm u, giống như con chuột không thể ra ánh sáng, chỉ biết trốn trong bóng tối tính kế mà thôi! Ngươi tự cho mình ghê gớm, có thể thao túng lòng người, nhưng trên thực tế, ngươi mới là kẻ đáng thương nhất!"
Vân Trân nói xong, không quản ánh mắt Lưu Vân Bạch trở nên lạnh băng thế nào, trực tiếp xoay người rời đi.
Sắp tới cửa, nàng dừng lại, đưa lưng về phía Lưu Vân Bạch, trầm giọng: "Ngươi thật sự cho rằng ngài ấy chưa từng thấy bộ mặt thật của ta sao?"
Dứt lời, nàng không hề quay đầu mà rời khỏi trà lâu.
Sau khi Vân Trân rời đi, Nha Sát từ sa bình phong đi ra.
"Chủ nhân, để Nha Sát đi giết nàng ta!"
"Không cần!" Lưu Vân Bạch buông tay, ly trà bên trong đã sớm bị hắn bóp nát, vẽ ra vết máu xấu xí.
Nha Sát thấy vậy, hét lên một tiếng, muốn đi tới giúp hắn bôi thuốc, lại bị hắn giơ tay ngăn cản.
Lưu Vân Bạch cúi đầu nhìn lòng bàn tay đầy máu, trong đôi mắt đào hoa lúc này lại có chút hoảng hốt, mang theo vài phần tự giễu cùng ảm đạm: "Nàng ấy nói có gì sai? Ta chính là con chuột không thể ra ngoài ánh sáng, chỉ có thể trốn chui trốn nhủi..."
"Chủ nhân, ngài đừng nói nữa!" Nha Sát xưa nay không giỏi về mặt tình cảm, nhưng nhìn Lưu Vân Bạch lúc này, nàng lại muốn bật khóc, "Ngài là người dưới bầu trời này nên đứng trước ánh mặt trời nhất, không có ai thích hợp hơn ngài!"
Ánh mắt Lưu Vân Bạch trở nên lập lòe: "Đúng vậy, ngươi nói không sao...!Thông báo với phu nhân, lên kế hoạch trước."
...!
Vân Trân lao ra khỏi trà lâu, cứ thế chạy vào hẻm nhỏ không người đối diện, hai tay nắm chặt thành đấm.
Kỳ thật, Lưu Vân Bạch nói không sai! Nàng thật sự sợ! Sợ Triệu Húc biết được chân tướng.
Nhưng điều nàng càng sợ hãi chính là, sau khi biết được chân tướng, người Triệu Húc lựa chọn không phải nàng.
Nàng sợ, sẽ bị bỏ rơi.
Còn nữa, nàng cũng không muốn ép Triệu Húc đưa ra lựa chọn giữa nàng và Tô trắc phi cùng Tô Thanh Loan..