Sau đó, Triệu Ngọc Dao lên phố, người ném tập thư vào lòng Triệu Ngọc Dao cũng là người của Lưu Vân Bạch.
"Ngài thật sự tìm được tập thơ kia?"
Nghĩ đến đây, Vân Trân không nhịn được mà hỏi Lưu Vân Bạch.
Lúc ấy, sau khi Lưu Vân Bạch nhúng tay, Vân Trân từng nói với hắn nàng nghi ngờ bài thơ Tô Thanh Loan làm ở hồ sen không phải của nàng ta.
Có lẽ, có thể từ điểm này tìm được chỗ đột phá.
Không ngờ, nàng chỉ nói ngoài miệng, Lưu Vân Bạch lại tìm được tập thơ trong thời gian ngắn như vậy!
"Tìm được? Ai nói ta tìm được?" Ai ngờ, Lưu Vân Bạch nghe xong, buồn cười nhìn nàng.
"Ngài không tìm được, vậy cuốn sáng kia sao lại xuất hiện?" Vân Trân hỏi.
Có điều rất nhanh, nàng liền có phản ứng, trừng mắt nhìn hắn, "Vậy tập thơ kia là giả! Ngài dùng tập thơ giả lừa Triệu Ngọc Dao!"
Chứng cứ về bài thơ gốc sao có thể dễ dàng để bọn họ tìm được? Thì ra, tập thơ kia là giả!
Lưu Vân Bạch nghe xong, mỉm cười nhìn nàng.
"Ngài không sợ bị người ta vạch trần sao?
"Vạch trần? Tùy thích." Lưu Vân Bạch khẽ cười, "Không phải ngươi nghi ngờ bài thơ kia của Tô Thanh Loan trộm của người khác à? Nếu thật sự trộm, vậy nàng ta nghe nói tập thơ lọt ra ngoài, khẳng định sẽ có tật giật mình, che giấu còn không kịp, làm gì có thời gian điều tra? Lui một bước mà nói, cho dù bị nàng ta phát hiện thì có thế nào? Tập thơ kia là vị Triệu đại tiểu thư trong phủ các ngươi lấy ra, nếu ta không nhớ lầm, quan hệ giữa ngươi và vị Triệu đại tiểu thư đó hình như không tốt lắm thì phải? Đến lúc đó, xem bọn họ chó cắn chó không phải càng tốt à?"
Lưu Vân Bạch nói xong, Vân Trân rơi vào trầm mặc.
Không biết qua bao lâu, nàng mới thở dài, gật đầu với hắn: "Ngài nói không sai."
Mưu kế này của Lưu Vân Bạch nghĩ càng hoàn thiện hơn nàng trước đó.
Không chỉ khiến Tô Thanh Loan mất mặt, còn khiến quan hệ giữa nàng ta và Triệu Ngọc Dao đẩy tới cảnh nước lửa xung đột.
Cho dù xong việc, Tô Thanh Loan biết tập thơ kia là ngụy tạo, vạch trần Triệu Ngọc Dao, vậy chuyện nàng ta "trộm thơ" đã truyền ra ngoài.
Mặc kệ nàng ta tẩy trắng thế nào, mọi người luôn rất ấn tượng với chuyện đầu tiên, sẽ không dễ dao động.
Trừ phi, nàng ta lấy ra được chứng cứ chứng minh mình trong sạch.
Đáng tiếc, nàng ta vốn dĩ trộm thơ của người khác, sao có thể lấy ra chứng cứ đủ thuyết phục bản thân "trong sạch"?
Huống hồ, Vương phi vì giữ gìn Triệu Ngọc Dao, sao có thể để một nữ nhi thương hộ tới từ Giang Nam có cơ hội "lấy ra chứng cứ có sức thuyết phục"?
Mà Tô trắc phi bên kia, tạm thời sẽ không trực tiếp trở mặt với vương phi.
Cho nên trong chuyện này, cách giải quyết duy nhất chính là để nó lắng xuống, giảm bớt dư luận, ít lộ mặt, thời gian lâu rồi, mọi người sẽ quên.
Có điều giữa Tô Thanh Loan và Triệu Ngọc Dao chỉ sợ sẽ khó thái bình lại.
...!
Nghĩ thong suốt tất cả, Vân Trân ngẩng đầu nhìn người ở đối diện.
Lưu Vân Bạch có thủ đoạn như vậy, nếu ngày sau đối địch với hắn, chỉ sợ chết như thế nào cũng không hay biết!
Đây, là chuyện thứ ba nàng nợ Lưu Vân Bạch.
Vì thời điểm ở Kỳ Sơn, Lưu Vân Bạch dùng hết một chuyện bảo nàng làm nha hoàn của hắn.
Cho nên hiện tại, nàng còn nợ hắn hai phần nhân tình.
Phần nhân tình thứ nhất còn nhẹ nhàng, không biết hai chuyện sau sẽ là gì?
"Đừng lo lắng, ta sẽ không bắt ngươi làm chuyện khó xử." Lưu Vân Bạch giống như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, cười nói.
Vân Trân nhìn hắn chằm chằm: "Nếu không còn chuyện gì khác, ta đây cáo từ trước."
Dứt lời, nàng liền muốn rời đi..