Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 1769: 1769: Hứa Hẹn Thua Thiệt




Trước khi qua đời, nãi nãi của A Cửu đã phó thác A Cửu cho nàng.

Lúc đó, nàng chỉ là một tiểu nha hoàn trong Ninh Vương phủ.

Vì tìm nàng, Triệu Húc đã trì hoãn không ít thời gian ở Sư Đà Lĩnh.

Bọn họ vội vàng hồi kinh, Vân Trân không còn lựa chọn nào khác nên đưa A Cửu cùng về kinh thành.

Sau khi về kinh thành, vì A Cửu biết chút y thuật, nàng sắp xếp hắn ở Hồi Xuân Đường.

Sau đó, nàng xảy ra chuyện...

Đi một vòng, A Cửu vào cung, đi theo một lão thái y học tập.

Thời điểm Vân Trân xem bệnh cho Liễu Thái Hậu ngày xưa đã từng gặp lại hắn.

Nhưng lúc sau, vận mệnh xoay chuyển, nàng nhiều lần vào sinh ra tử.

Nàng lại rời khỏi kinh thành, gặp Vương Kỳ Lân và phụ mẫu của nó, gian nan tới Bắc địa...

Vòng đi vòng lại.

Trong thời gian đó, nàng cũng nhớ tới A Cửu, nhớ tới nãi nãi của A Cửu đã phó thác hắn cho nàng trước khi lâm chung.

Nhưng với tình cảnh lúc đó, mạng nàng còn không biết có thể giữ hay không, nếu để những người khác biết quan hệ giữa A Cửu và nàng...

Đám người điên đó không tìm thấy cơ hội chỗ nàng sẽ đánh chủ ý lên A Cửu.

Nàng sẽ khiến A Cửu gặp nguy hiểm.

Bởi vậy một khoảng thời gian dài đó, nàng không hề liên lạc với A Cửu.

Nhưng không ngờ bây giờ bọn họ gặp nhau thế mà lại trong tình cảnh này.

Dù là thân phận hay địa vị đều đã thay đổi.

Nàng trở thành Vân phi, A Cửu cũng thành thái y.

"Mấy năm nay đệ sống tốt không?" Vân Trân không nhịn được mà hỏi.

Ngày xưa là nàng đưa A Cửu đến kinh thành, nàng ở trước mộ nãi nãi của A Cửu từng thề sẽ chiếu cố A Cửu như đệ đệ.

Nhưng sau này lại vì rất nhiều nguyên nhân, nàng để A Cửu một mình đối mặt với tất cả xảy ra xung quanh, tự mình giải quyết.

Nàng không thực hiện được lời hứa với nãi nãi của A Cửu.

Vân Trân cảm thấy mình nợ A Cửu.

Nếu hôm nay người tới bắt mạch cho nàng không trùng hợp là A Cửu, có lẽ nàng sẽ không chủ động liên lạc với A Cửu...

A Cửu cười gật đầu, sau đó khoa tay múa chân.

Vân Trân từng học chút thủ ngữ dành cho người câm điếc, mà A Cửu mấy năm nay cũng siêng năng học tập.

Cho nên ý A Cửu muốn biểu đạt, nàng đều hiểu.

A Cửu nói, hắn sống rất tốt.

Hắn đã bái một vị thái y rất ghê gớm làm sư phụ.

Sư phụ của hắn là vị sư phụ rất tốt.

Ông ấy không có con nên coi A Cửu như người thân, dốc lòng dạy dỗ, truyền dạy tất cả bản lĩnh cho hắn.

Sau này trước khi về hưu, ông còn lót đường cho A Cửu ở Thái Y Viện.

Hơn nữa bản thân A Cửu có thiên phú và sự kiên trì, chỉ tốn mấy năm, hắn đã trở thành thái y chính thức.

A Cửu "thuật lại" đơn giản cuộc sống mấy năm nay của hắn, sau đó lại hỏi Vân Trân.

"Ta à, ta cũng rất tốt." Vân Trân mỉm cười, "Mấy năm nay trải qua nhiều chuyện, bản thân đã trưởng thành.

Ta đi qua rất nhiều nơi, nhìn ngắm đủ loại phong cảnh, cuộc sống rất phong phú.

Có điều khi đối mặt với đệ, ta vẫn cảm thấy hỗ thẹn.

Ngày xưa nãi nãi đệ giao đệ cho ta, ta lại đưa đệ về kinh thành, vứt bỏ đệ ở Hồi Xuân Đường, để đệ tự sinh tự diệt.

Ta thật sự rất áy náy."

A Cửu lắc đầu.

A Cửu nói, đây không phải lỗi của nàng.

Hiện tại hắn chỉ cần thấy nàng bình an vui vẻ, hắn đã vui vẻ rồi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.