Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 1683: 1683: Chiến Sự Nổ Ra




Nhưng nàng biết chẳng qua là đã lâu không giao tiếp với mọi người, nàng sắp quên đi cảm giác này...

Có điều chỉ cần trở về, nàng sẽ nhanh chóng làm quen lại.

Nàng lựa chọn dừng chân ở một khách điếm.

Sau khi vào khách điếm kia, nàng liền nghe có người ở đại đường nghị luận, nói phía Nam đánh nhau rồi, lần này đánh nhau rất lớn, có lẽ sắp không khống chế được.

Phía Nam?

Vân Trân nhíu mày.

"Khách quan, đây là chìa khóa phòng của người, mời đi theo ta." Lúc này, tiểu nhị khách điếm đưa chìa khóa cho nàng.

Vân Trân từ trong hoảng hốt hoàn hồn lại, nói tiếng cảm ơn với tiểu nhị, sau đó lên lầu.

Vân Trân vào phòng cho khách.

Thời điểm tiểu nhị định rời đi, nàng gọi hắn lại.

"Khách quan, người còn gì phân phó sao?" Tiểu nhị khách điếm hỏi.

"Tiểu nhị ca, trước đây ta không ở Vân Hán Quốc, vừa rồi ở dưới lầu nghe có khách nghị luận nói phía Nam đánh nhau rồi.

Phía Nam đánh nhau rốt cuộc là chuyện gì? Ta nhớ phía Nam là Nam Hoang..." Vân Trân hỏi.

"A, là thật đó." Tiểu nhị nhiệt tình kể, "Xem ra khách quan đúng là đã lâu không về Vân Hán Quốc đúng không? Phía Nam chính là Nam hoang, bên đó không có quá nhiều bộ lạc, nhưng nghe nói hiện tại rất loạn.

Hình như là từ mười tháng trước, bên kia đột nhiên trở nên hỗn loạn..."

Tiểu nhị khách điếm nói với Vân Trân bộ lạc ở Nam Hoang bỗng nổi loạn.

Mấy năm nay tộc Cổ Tát đều lén chiêu binh mãi mã, ý đồ gây rối.

Khoảng mười tháng trước, bọn chúng đột nhiên phát động tiến công, lấy thế sét đánh không kịp che tai dẹp xong quận Xích Thủy.

Theo đó, các bộ tộc khác liền sôi nổi hưởng ứng.

Rất nhanh, tộc Cổ Tát đã dẫn các bộ tộc khác chiếm cứ hơn phân nửa thổ địa gần Nam Hoang.

Khi tin tức ở Nam Hoang truyền tới kinh thành, Nam Hoang đã sắp mất.

Hoàng đế nổi giận, điều binh khiển tướng, phái tướng quân triều đình dẫn quân tới trấn ám.

Hiện tại, đã đánh nhau gần một năm ở Nam Hoang.

"Bắc địa chúng ta cách xa phía Nam, cho nên bên này thoạt nhìn không có gì.

Nhưng chỉ cần khách quan qua thành Toại Châu, ra khỏi địa giới Bắc địa, tới Trung Nguyên là có thể nhìn thấy bầu không khí căng thẳng..." Tiểu nhị nói, "Nói chung những điều này ta cũng là nghe khách bên ngoài tới kể.

Tình hình phía Nam cụ thể thế nào, thảo dân như chúng ta làm sao biết được! Khách quan, người còn cần gì không? Có thể tùy ý phân phó."

Tộc Cổ Tát...

Giữa cung mày của Vân Trân lộ nét ưu sầu.

Tiểu nhị khách điếm hỏi lại lần nữa, Vân Trân mới hoàn hồn: "Thật ngại quá, vừa rồi ta nghĩ chút việc.

Tiểu nhị ca, nếu không phiền, có thể giúp ta hỏi thăm gần đây có đội thương nhân nào định về Trung Nguyên không, ta muốn đi nhờ xe.

Giá cả thế nào cũng được, yêu cầu duy nhất là phải nhanh."

Nói xong, Vân Trân cho tiểu nhị thêm tiền thưởng.

Tiểu nhị nhận tiền thưởng, tỏ vẻ nàng chỉ cần chờ tin là được, hắn sẽ nhanh chóng mang tin tốt về.

...

Quả nhiên đúng như tiểu nhị khách điếm nói, rất nhanh đã có tin tức.

Buổi chiều, Vân Trân theo tiểu nhị đi gặp đội thương nhân hắn hỗ trợ liên hệ.

Đó là đội thương nhân nổi danh, luôn giữ chữ tín, chưa từng xảy ra vấn đề gì quá lớn.

Mấu chốt là tối nay bọn họ sẽ xuất phát rời khỏi Bắc địa.

Bọn họ vội tới Bính Châu đưa hàng hóa, đi đường có vẻ sẽ rất gấp gáp..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.