Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà

Chương 229




"Chúc mọi người buồi chiều tốt lành, chào mừng mọi người đến với "Thôn Nấm", em đang ở trước cửa nhà thầy và anh đại [Yêu Tinh] chờ một lát nữa, bọn em sẽ mổ heo ở bãi đất trống bên cạnh đây."

Từ một lần livestream nào đó, Tống Hân Nhiên không cẩn thận lỡ miệng nói ra quan hệ của mình và Bạch Lê xong, được Bạch Lê cho phép, cậu nhóc cũng không giấu giếm nữa, bình thường lúc livestream rất hay gọi Bạch Lê là "Thầy", khiến khán giả xem mà vừa ghen tỵ vừa ước ao.

Không ngờ nhóc này lại là học trò của Lê Lê, chẳng trách tài nguyên lại tốt như vậy, hức hức hức, bọn họ cũng muốn làm học trò của Lê Lê.

Nhưng mà, nếu hai người là thầy trò, vậy Lê Lê dạy cậu nhóc này cái gì nhỉ?

Tống Hân Nhiên dễ mến đánh tiếng chào hỏi với mọi người, phản hồi của khán giả trong phòng phát sóng cũng không tồi.

"Em trai [Quả đào] buổi chiều tốt lành, [Ngôi sao] buổi chiều tốt lành, Lê Lê và anh đại [Yêu Tinh] buổi chiều tốt lành nha! Vì muốn xem mổ heo mà ngay cả cơm trưa tôi cũng không ăn nè!"

"Ha ha ha, em trai [Quả đào] khách sáo quá, nhóc gọi Lê Lê là "Sư phụ", sao không gọi anh đại [Yêu Tinh] là "Sư Công*", bọn họ không phải là một đôi à ~"

*Gốc chỗ này là "Sư tổ" cơ, nhưng tôi không hiểu sao lại vậy, sư tổ là thầy của thầy chứ liên quan gì đến bạn trai hay chồng thầy đâu nhỉ, thế nên tôi chém chỗ này đó

"Đậu má, lầu trên lắm ý kiến ý cò thế, nhưng mà nghe cũng đúng lắm, anh đại [Yêu Tinh] không phải chính là sư công của em trai [Quả đào] đấy ư!"

Tống Hân Nhiên đọc comment trên khi bình luận, cả người ngớ ra, sau đó nhanh chóng liếc mắt nhìn về phía Văn Tinh Diệu, bắt đầu lảng tránh, không để tầm mắt mình tiếp xúc trực tiếp với đối phương.

Nên nói thế nào nhỉ, trước đây đúng là cậu nhóc có tưởng tượng ra cảnh mình gọi đối phương là "Sư công" thật, nhưng ngoài những lúc nói chuyện với Bạch Lê, Văn Tinh Diệu luôn đối xử lạnh lùng xa cách với những người khác, là kiểu khó tiếp cận, vì thế Tống Hân Nhiên thực sự không thể tưởng tượng ra, khi Văn Tinh Diệu nghe cậu nhóc gọi mình bằng xưng hô này, sẽ có biểu cảm như thế nào.

Cứ có cảm tưởng ánh mắt của đối phương khi đó sẽ rất đáng sợ.

Vì lo nghĩ cho mạng nhỏ của mình, cậu nhóc đương nhiên vẫn gọi Văn Tinh Diệu là "Anh đại [Yêu Tinh]" như những người khác.

"Ha ha, cái này thì không cần đâu, em chỉ gọi thầy em là được rồi." Tống Hân Nhiên cười nói, "Giờ là đúng hai giờ chiều, buổi livestream ngày hôm nay chính thức bắt đầu. Trước đó em đã tìm riêng anh đại [Yêu Tinh] để xin quyền ra vào sân nhà anh ấy rồi, bây giờ chúng ta vào xem xem đám heo lớn lên trông thế nào trước đã nhé."

Tống Hân Nhiên vừa nói vừa đi về phía chuồng heo, Ôn Thần yên tĩnh đi cùng cậu nhóc, không nói lời nào. Nhưng nếu để ý quan sát kỹ vẻ mặt của anh ta sẽ phát hiện, thỉnh thoảng hai mắt anh ta lại lóe sáng, giống như đang có ý tưởng gì đó rất điên rồ.

Lại nhìn khóe miệng đang cong lên của anh ta, người hâm mộ cũ nhìn độ cong đó là biết, đây là biểu cảm đặc biệt của Ôn Thần khi gặp được nguyên liệu nấu ăn tốt, hoặc là món gì đó ngon.

Có thể thấy, Ôn Thần rất kỳ vọng vào buổi phát sóng trực tiếp ngày hôm nay.

Bạch Lê và Văn Tinh Diệu thì đi phía sau hai người, một người tủm tỉm cười, một người vẻ mặt bình tĩnh, giống như người lớn dẫn con nít quỷ trong nhà ra ngoài chơi, có cảm giác nhóc ranh nhà mình định gây họa gì, bọn họ cũng có thể cản lại ngay.

Khán giả cười toe toét, châu đầu ghé tai bàn tán, nói hai người này chưa gì đã tiến vào giai đoạn chồng chồng già rồi à?

Nhưng mà chẳng mấy chốc, sự chú ý của bọn họ đã bị đám heo trong chuồng hút đi hết.

Nghe thấy có tiếng người tới, mấy đầu heo to màu phấn hồng đều nhô lên khỏi tường vây, dáng vẻ mũm mĩm kia đáng lẽ phải có cảm giác mỡ màng, lại khiến người ta "Ồ" lên kích động.

Heo nuôi một tháng, lớn lên trông như vầy à?

"Oa! Heo này lớn thật đấy, nhìn cái đầu thôi cũng phải nặng đến mười mấy cân rồi, không biết cả người sẽ nặng bao nhiêu nữa?"

"Khoan hãy nói, nhìn heo sạch sẽ, trẳng trẻo mũm mĩm thế này, tôi thực sự không đành lòng ăn chúng nó. Nhưng mấy món em trai [Quả đào] cùng [Ngôi sao] hợp tác nấu đợt heo rừng tập kích thôn lần trước ấy, hương vị thực sự quá tuyệt vời, tôi bây giờ đang thèm nhỏ dãi rồi, cơ hội như vậy thực không cam lòng bỏ qua!"

"Tại sao cùng là heo, anh đại [Yêu Tinh] nuôi thì béo trắng ra, mà mấy con tôi nuôi ở nhà lại gầy tong teo vậy? Nửa tháng trước tôi đã bắt đầu nuôi rồi, vậy mà bây giờ còn không lớn được bằng một phần tư heo nhà anh đại [Yêu Tinh]..."

"Để người cùng thôn với anh đại tôi đây nói cho ông biết nguyên nhân nhé, chỗ heo là anh đại [Yêu Tinh] ở chính là loại chuồng xa hoa nhất – "Chuồng heo tự động chống bỏ trốn", thức ăn là loại sang quý nhất - "Thức ăn heo siêu cấp", đến nước uống cũng là "Nước suối" giá 20 tinh tệ một thúng trong khu mua sắm, có mấy làn tôi còn nhìn thấy anh đại [Yêu Tinh] ném thức ăn vặt của thú cưng vào máng heo cho chúng nó... Điều kiện ăn ở như vậy, lớn được thế này không tính là quá đáng đâu, đúng không?"

"Hay lắm, chẳng trách mấy người toàn nói heo không bằng người, đồ ăn của tôi còn không xịn bằng của heo nữa QAQ!"

Đề tài không hiểu sao lại bẻ lái đến vấn đề tiền thức ăn của heo, cuối cùng bị Tống Hân Nhiên nói một câu kéo trở về.

"Được tồi, giờ mọi người đều đã nhìn thấy heo rồi, để bọn em chọn một con dắt ra nhé. Mọi người có ưng con nào không, không có thì em chọn bữa này?"

Vừa dứt lời, trên khu bình luận đều là tiếng hô, bảo Tống Hân Nhiên chờ một chút.

Chuyện "Chọn heo" này, khán giả bày tỏ bọn họ rất lành nghề. Lúc này, tất cả bọn họ như có thần giao cách cảm với nhau, bắt đầu từ con heo đầu tiên bên tay trái, đánh số từ một đến mười theo chiều kim đồng hồ, sau một hồi thảo luận kích liệt, cuối cùng cũng chọn ra được con heo trông béo tốt nhất, chính là con số bảy.

Làm người nuôi heo, Văn Tinh Diệu có thể trực tiếp kiểm tra trọng lượng của nó. Dẫn con heo số bảy ra ngoài xong, dưới vô số ánh mắt chăm chú, Văn Tinh Diệu bình tĩnh nói ra một con số: "566 kg."

*Có heo to vậy nha, tôi tra rồi, Trung Quốc có giống heo nặng từ 500 – 750 kg thiệt đó.

Phá kỷ lục luôn!

Nhất thời, cả phòng phát sóng vui mừng hân hoan, ý như thể bọn họ cuối cùng cũng cướp được tiêu chuẩn đăng nhập vào game vậy.

Nguyên một con heo béo đứng cạnh Văn Tinh Diệu, cao bằng nửa người hắn, lớn lên to khỏe phốp pháp. Lúc này nó đang thấy tò mò, hết nhìn đông tới nhìn tây, không hề biết một lát nữa chuyện gì sẽ xảy đến với mình.

Thấy mọi người còn đang bận cảm thán, Văn Tinh Diệu yên lặng dẫn heo đi tới khoảnh đất trống, chỗ đó đã chuẩn bị xong tất cả đồ dùng làm bếp cùng bán ghế, chờ mổ heo xong sẽ mở tiệc ăn tại chỗ luôn.

Bây giờ câu hỏi được đặt ra là, một con heo lớn như vậy, có người nào đã học qua cách mổ heo chưa?

Người chơi vây xem ở hiện trường bắt đầu thì thầm với nhau.

"Tôi nhớ lần trước đám heo rừng kia, hình như là được trưởng thôn làm thịt giúp? Xoẹt xoẹt xoẹt mấy cái, cả con heo rừng đã bị cắt thành từng khối, chia cho toàn bộ người dân trong thôn. Lần này trưởng thôn không tới, chẳng lẽ Lê Lê và anh đại [Yêu Tinh] định tự mình ra trận à?"

"Úi chà, tôi không tưởng tượng được dáng vẻ hai người này lúc giết luôn, cứ có cảm giác sẽ rất máu me đây."

"Bọn họ còn chưa đủ máu me à? Hai lần hoạt động tháng trước đó tôi đều bị bọn họ dí, thật sự hết nói nổi!"

"Nhưng mà... Chắc hai người họ sẽ không giết heo đâu nhỉ, thời buổi bây giờ, ai mà đi học cái này nữa?"

"Ai quy định người thiết kế thì nhất định phải biết làm? Đừng nói nữa, tôi thấy Lê Lê với anh đại [Yêu Tinh] đang thì thầm cái gì với nhau kìa, mấy người nói coi, có phải họ cũng đang thảo luận vấn đề này không?"

"Bạch Lê, bây giờ... Em có thể nói cho tôi biết cách mổ heo trong game rồi chứ?" Văn Tinh Diệu ghé vào tai Bạch Lê, hỏi nhỏ.

Không sai, cho đến giờ phút này, hắn vẫn không biết mổ heo như thế nào. Là trực tiếp cầm phóng lợn xông lên? Hay là có cách làm đặc biệt nào khác?

Trước đó hắn cũng hỏi Bạch Lê vấn đề này rồi, nhưng cậu chỉ mỉm cười bí hiểm với hắn, nói đến lúc đó rồi biết.

Bạch Lê cũng không cố ý chọc Văn Tinh Diệu nữa, ra hiệu để đối phương tiến một một bước, chạm tay lên người heo, sau đó thầm nhủ "Giết" trong lòng là được.

Văn Tinh Diệu nghe lời làm theo, quả nhiên một giây sau, trước mặt hắn hiện lên một khung giao diện mà chỉ có hắn mới có thể nhìn thấy, hỏi hắn có xác định muốn giết con heo trước mặt này không. Văn Tinh Diệu chọn xác nhận, rất nhanh đã có một ánh sáng đỏ mông lung bao quanh con heo.

Ánh sáng đỏ kéo dài cả phút đồng hồ, bên trong cũng không truyền ra tiếng heo keeo thảm thiết. Nhưng mà chờ ánh sáng biến mất, một con heo đã bị xẻ thịt toàn bộ, thủ, móng giò, nội tạng, tiết heo, từng phần thịt heo đều được đặt ngay ngắn tại chỗ, còn tử tế tặng vải lót bên dưới cùng một lớp phủ chống bụi trong suốt.

Giờ phút này, không cần biết là người chơi đang vây xem tại hiện trường hay là khán giả trong phòng phát sóng, đầu óc tất cả đều trống rỗng mất vài giây, sau đó mới đồng loạt nổ tung.

"Hả??? Xảy ra chuyện gì vậy, heo bự của tôi đâu rồi? Tôi chỉ lỡ chớp mắt có mấy cái, nó đã biến thành một đống thịt rồi là sao??"

"Hóa ra đây chính là livestream "Mổ heo" trong truyền thuyết à, mong đợi đã lâu, kết quả là chỉ diễn ra trong đúng một phút, tôi còn không biết quy trình thao tác cụ thể nó là như thế nào nữa, tôi thảm quá đi, hức hức hức..."

"666! Giết heo không đau, xứng đáng! Lẽ nào mọi người thực sự muốn xem cảnh tượng đẫm máu kia à, rõ ràng làm như thế này dễ tiếp thu hơn mà."

"Đúng vậy... Khán giả đang xem livestream còn có cả người già trẻ nhỏ đấy, máu me quá quả thực không thích hợp. Bỏ đi, chúng ta vẫn nên để ý đến kết quả thì hơn, nhanh nhanh để tôi thử xem phần thịt nào là ngon nhất nào ~"

Vào lúc này, Bạch Lê cũng nói cách giết mổ gia súc gia cầm "Không đau" cho tất cả mọi người. Quả thật, người chơi sau khi bắt được con mồi có thể sử dụng phương phát nguyên thủy nhất để lấy được thịt và da lông của chúng, nhưng có cách tiết kiệm thời gian công sức hơn, ai mà lại từ chối cơ chứ?

Sau khi nói phương pháp xong, cậu còn xin lỗi tất cả các game thủ: "Là do trước đây tôi sơ sót, không chú ý đến vấn đề hình ảnh, đây là cập nhật mới tôi thêm vào tức thì, sau này mọi người có cần thì có thể dựa theo cách tôi nói để làm."

Người chơi đều xua tay bảy tỏ: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì, cho dù không có cách của Lê Lê, bọn tôi vẫn có thể tự mình nghĩ cách mà, cậu không cần phải xin lỗi! Nhưng mà Lê Lê, cậu nói gia súc gia cầm đều có thể giết mổ, vậy ngoài heo ra, có phải gà vịt ngan ngỗng cũng có thể không?"

"Đúng đúng đúng, gà vịt ngan ngỗng có phải cũng có thể giết thịt để ăn không? Nói thật tôi đã sớm thèm nhỏ dãi chúng nó rồi, nhưng mà không phải trước đó [Nằm chơi cũng thắng] thôn mình vô ý làm mấy con gà con chết đói, còn chọc trưởng thôn không vui nữa đấy à, cho nên tôi cũng không dám xuống tay..."

Bạch Lê cười gật đầu: "Có thể, gia cầm như gà vịt ngan ngỗng sau khi nuôi lớn, mọi người có thể chọn để chúng nó đẻ trứng, cũng có thể bán chúng nó cho trưởng thôn lấy tiền, còn có thể tự mình giết thịt để ăn. Cái này không quan hệ, chỉ cần chúng nó được nuôi lớn thành công, trưởng thôn sẽ không giận."

Ngay lập tức có không ít người lộ vẻ háo hức muốn thử, tính chờ xem náo nhiệt ở đây xong sẽ về nhà thí nghiệm một phen. Khà khà, trước kia vì xây biệt thự gà mà họ phải bỏ công bỏ sức nhiều như vậy, giờ đến phiên đám gia cầm sống trong biệt thự gà báo đáp cho bọn họ rồi!

Động tĩnh do cảnh "Giết heo không đau" gây ra dần lắng xuống, Bạch Lê nhường lại sân khấu cho hai người Tống Hân Nhiên và Ôn Thần, ra hiệu để bọn họ tùy ý chọn thịt, mình và Văn Tinh Diệu thì chui vào một góc, tìm một cái ghế dài, cùng ngồi xem trò vui với người trog thôn.

- --o0o---


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.