Trong phòng khách rộng rãi sáng sủa, có ba người ngồi trên ghế sô pha, hai trong ba người tư thế tự nhiên thoải mái, ngồi song song ở một bên, một người khác thì ngồi một thân một mình trên sô pha đơn.
Người thanh niên trông trẻ hơn giơ tay ra hiệu cho người ngồi một mình uống trà cho tinh táo.
Chuẩn tư thế chủ nhà mời khách.
Phải mất năm phút, Đường Nghênh mới miễn cưỡng tiếp thu được việc, cậu thanh niên lạ mặt chào hỏi mình ban nãy chính là Bạch Lê, mà sau khi tiếp thu sự thực này xong, anh ta lại cảm thấy mình muốn gục ngã.
Anh ta nhìn gương mặt đẹp trai tuấn tú của cậu thanh niên tóc đen mắt đen, xong lại nhìn Văn Tinh Diệu tóc dài màu bạc, mắt màu vàng sẫm ngồi bên cạnh, đang trưng ra vẻ mặt vô cảm, khí thế bễ nghễ nhìn xuống chúng sinh, lớn tiếng nói: "Hai người các cậu bị làm sao thế hả, rõ ràng mặt mũi đẹp như vậy, thế mà trong game lại cố tình chỉnh đi cho bình thường, tôi đã sắp mặc định hình tượng trong đầu tôi với trong game của hai người làm một rồi đấy, giờ lại cho một một niềm vui bất ngờ lớn như vậy, có nghe được không?"
"Tôi còn tưởng, tôi còn tưởng mình đi nhầm chỗ, hoặc đây là một âm mưu nào đó đã được lên kế hoạch từ lâu."
Nhất là Văn Tinh Diệu, lúc mới nhìn thấy, anh ta còn tưởng đối phương vẫn chỉ dừng lại ở trạng thái thú hình, không thể khôi phúc, trong lòng còn đang thấy đau đớn khổ sở thay người ta, kết quả vừa mới đi vào nhà, không biết Văn Tinh Diệu được Bạch Lê đưa cho cái gì mà trong chớp mắt đã khôi phục lại hình người.
Thấy anh ta tò mò, lại còn từ tốn nói một câu, "Năng lượng có hạn, chỉ có thể dùng vào thời khắc quan trọng". Tim Đường Nghênh rơi vỡ đầy đất, được rồi, lúc anh ta tới không phải là thời khắc quan trọng nhất.
Ầm ĩ mấy câu xong, bầu không khí vốn có chút xa cách tiêu tan không ít, Bạch Lê cuối cùng cũng nhập Đường Nghênh trước mắt vào làm một với [Nằm chơi cũng thắng] trong game. Nói thế nào nhỉ, mặc dù đối phương trông có vẻ là một người đứng đắn nghiêm túc, nhưng sâu bên trong lại là một bể hài hước, loại tính chất đặc biệt này, vô luận có làm thế nào cũng không thể dùng vẻ bề ngoài để che giấu.
Nhưng mà chuyện như vậy, trong lòng biết là được rồi, không cần phải nói ra miệng.
Bạch Lê nói: "Đây cũng là vì muốn khiêm tốn mà, mặt mũi trong game với ngoài đời không giống nhau, có thể bớt đi rất nhiều chuyện. Giống như tôi này, bây giờ có rất nhiều người đều biết hình dáng trong game của tôi trông thế nào, nhưng ở bên ngoài, cho dù mặt đối mặt, bọn họ cũng không biết tôi là ai, tôi muốn đi đâu thì đi đó, tự do vô cùng."
Đường Nghênh hết sức đồng cảm, gật đầu nói: "Cậu nói vậy cũng có lý, ai mà ngờ được, thượng tướng Đế quốc với phụ tá của ngài lại cùng vào game chơi chứ, người trước lại còn nạp tiền đến độ, trên diễn đàn ai ai cũng nghe danh, còn có nick phụ trên Xingbo, đăng lên không ít hướng dẫn chơi game kìa, bây giờ đã là đại thần nổi tiếng rồi nha!"
Sau khi nói mấy câu này ta, ngữ khí của Đường Nghênh cùng dần dần trở nên "Quái gở", nói một câu, dừng lại nửa giây một giây, còn dùng ánh mắt rẻ rúng đánh giá Văn Tinh Diệu, cuối cùng tổng kết một câu: "Hi vọng người nào đó đừng có bị lật xe, nếu không hình tượng Chiến Thần trong lòng người dân Đế quốc sẽ bể nát tan tành mất."
Văn Tinh Diệu có thể cảm nhận được một cách rõ ràng oán niệm nhàn nhạt trong lời của Đường Nghênh, ngẫm lại cũng đúng, hắn biến mất một cái, là hơn hai tháng liền không xuất hiện trước tầm mắt công chúng, công việc trong quân bộ cũng đổ dồn hết lên người Đường Nghênh, hắn chỉ xử lý cùng ký tên một ít văn kiện, yêu cầu nhất định phải do bản thân hắn quyết định sau khi chơi game xong. Bây giờ hai người gặp mặt, đối phương chọc ngoáy mình vài câu, Văn Tinh Diệu không hề cảm thấy tức giận, trái lại còn rất thông cảm.
Vì thế Đường Nghênh trơ mắt nhìn Văn Tinh Diệu ném cho mình một ánh mắt có "Nhiệt độ", ánh mắt mang theo vui mừng, cảm kích, thân thiết kia cứ như ánh nắng hè ấm áp rọi lên người anh ta. Mà anh ta lại sốc đến độ, da gà da vịt thi nhau nhảy nhót khắp người, giật bắn cả mình, không dám cùng ngữ khí nói chuyện như trước đó nữa.
Hay lắm, đây là muốn dùng ma pháp đánh bại ma pháp đây mà.
Nhìn cái bản mặt người sống chớ lại gần của Văn Tinh Diệu mọi khi quen rồi, lúc này trái lại không thể chấp nhận nổi bộ dạng "Xà nẹo" của đối phương.
Đường Nghênh chỉ muốn thời gian quay ngược lại một phút trước, đánh bản thân mấy cái để anh ta đừng to mồm nói ra mấy lời này, ai bảo mày mồm thối, dám nói mấy lời quái dị này, giờ thì hay rồi, đối phương chủ động "Thăng hoa" luôn rồi đó! Chuồn lẹ chuồn lẹ.
Mà Bạch Lê ngồi bên cạnh Văn Tinh Diệu lúc này lại không để ý đến khoảnh khắc ngắn ngủi khi ánh mắt hai người họ chạm nhau, còn cười ha ha hai tiếng, nói với Đường Nghênh: "Ngay cả thượng tướng Đế quốc cũng thích chơi game nông trại, đây là một cách quảng cáo không tồi đâu! Nếu có ngày anh thật sự lật xe, vậy tôi sẽ gửi phí quảng cáo qua cho anh." Câu phía sau là nói với Văn Tinh Diệu.
Lời này vừa nói xong, cả Văn Tinh Diệu và Đường Nghênh đều sốc luôn. Đường Nghênh dùng ánh mắt nhìn anh hùng để nhìn Bạch Lê, nghĩ thầm, người anh em này đúng là dũng cảm, cái gì cũng dám nói ra, bội phục bội phục.
Về phần Văn Tinh Diệu, hắn quay đầu nhìn Bạch Lê một cái thật lâu, không biết là đang cam đoan với Bạch Lê, hay là đang lập mục tiêu cho chính mình, bình tĩnh nói một câu: "Không đâu."
Sẽ không có ngày đó, hắn tất nhiên sẽ không lật xe, không cần biết là trò chơi hay nick nhỏ trên Xingbo, hắn đều sẽ che đậy thật kín.
Trừ phi bản thân hắn không muốn giấu nữa.
Đối với lời cam kết đột xuất của Văn Tinh Diệu, Bạch Lê cũng không để lý lắm, chớp chớp mắt định nói gì đó thì thấy một bóng đen từ tần hai chạy xuống, nhanh như chớp phóng tới trước mặt cậu, nhẹ nhàng nhảy lên.
"Ư ~" Hồ ky nhỏ ngẩng đầu kêu một tiếng với Bạch Lê, trong giọng không giấu được sự khoe khoang.
Nghĩ đến việc, sau khi ăn sáng xong, cậu bế hồ ly nhỏ đang buồn ngủ đặt vào trong phòng, còn đóng cửa lại, lại thấy hồ ly nhỏ không cần người giúp đỡ cũng có thể xuống nhà đến trước mặt mình, Bạch Lê rất nhanh đã đoán ra nhóc con này muốn khoe cái gì, vì thế sờ sờ đầu nó cùng cái đuôi bông xù, thật lòng thật dạ khen ngợi: "Giỏi quá đi, biết tự mình mở cửa cơ đấy."
Không biết có phải là ảo giác của mình hay không mà Đường Nghênh cứ như nghe được tiếng thượng tướng nhà anh ta đang bất mãn khịt mũi, "Hừ" một cái với hồ ly nhỏ màu đen mới xuất hiện kia.
Lắc lắc đầu, nghĩ là bản thân bị ù tai, anh ta lại nhìn hồ ly nhỏ đang làm nũng trong lòng Bạch Lê mấy lượt, quả nhiên phát hiện ra một chuyện.
"Ơ? Nó là..."
Hiển nhiên, Đường Nghênh cũng có quen Chúc Mặc Lăng, biết thú hình của đối phương trong như thế nào. Mới đầu có lẽ còn không chắc chắn lắm, nhưng sau khi quan sát cẩn thận phản ứng của Bạch Lê và Văn Tinh Diệu, anh ta biết ngay suy đoán của mình là chính xác.
"Không thể nào, đây thực sự là tộc trưởng của tộc Thiên Hồ đó à??" Đường Nghênh thất thanh hỏi.
Cùng lúc đó, có hai người so với Đường Nghênh còn sốt ruột hơn nhiều.
Từ sau khi ra chủ ý ích kỷ, giao tộc trưởng của mình cho một người lạ "Nhiệt tình tốt bụng" chăm sóc xong, Hồ Nhất và Hồ Nhị cũng ở lại trong một căn biệt thự gần đó. Thường ngày bọn họ chủ yếu làm hai việc, một là quan sát cuộc sống sinh hoạt của tộc trưởng sau khi trở về kỳ con non từ xa (Vì Bạch Lê ru rú ở trong nhà nhiều quá, nên bọn họ chỉ có thể nhìn thấy tộc trưởng nhà mình ở trong sân hít thở không khí sau bữa ăn), hai là tìm kiếm các con đường hợp lý không dễ bị người khác phát hiện để "Gửi ấm áp", nghĩ trăm phương ngàn kế hòng gửi chi phí chăm sóc tộc trưởng nhà mình cho Bạch Lê.
Khoảng thời gian này, bọn họ vẫn luôn làm như vậy, thông qua quá trình quan sát kỹ càng, bọn họ phát hiện sinh hoạt của tộc trưởng nhà mình không tồi, ăn ngon uống ngọt không nói, thân thể cũng béo lên một vòng. Không phải do lớn lên, mà là do mập ra.
Cái này chắc chắn cần thức ăn ngon để bồi bổ, Hồ Nhất và Hồ Nhị lặng lẽ ước ao trong lòng.
Nhưng những ngày tháng thảnh thơi của bọn họ không kéo dài được lâu, rất nhanh, bọn họ đã phát hiện ra, bạn cùng phòng của thanh niên nhìn có vẻ vô hại kia, thế mà lại chính là Thượng tướng Văn Tinh Diệu của Đế quốc, đã biến mất cách đây khá lâu. Chuyện này bọn họ vẫn có thể miễn cưỡng tiếp thu, dù sao lúc mới đầu, chính vị này là người nhắn tin vào quang não cho bọn họ, để bọn họ nhanh nhanh tới đón tộc trưởng nhà mình về, là do bọn họ có ý đồ riêng nên mới không trả lời đối phương, im lặng "Giả chết".
Nhưng bây giờ, không chỉ có thượng tướng Đế quốc ở trong nhà người thanh niên, mà ngay cả phụ tá Đường Nghênh cũng từ "Hành tinh Phật Nhảy Tường" chạy tới, đây là muốn là gì, liệu bọn họ có làm gì tổn thương đến tộc trưởng không?
Hồ Nhất và Hồ Nhị lập tức lúng túng, xoắn xuýt không biết bây giờ tới cửa nhận sai, đón tộc trưởng về có còn kịp không. Hai người tụm lại tranh cãi kịch liệt, Hồ Nhất thấy có thể chờ thêm một chút, xem rốt cuộc bọn họ định làm gì, Hồ Nhị lại thấy không thể chờ thêm được nữa, tộc trưởng của bọn họ bây giờ chỉ là một bé hồ ly nhỏ yếu ớt, đáng thương, nếu không cẩn thật va chạm ở đâu thì biết làm sao.
Mà trong lúc hai người thảo luận vấn đề này, Văn Tinh Diệu đã được Bạch Lê đồng ý, nói cho Đường Nghênh biết nguyên nhân mình có thể khôi phục từ kỳ con non thành như bây giờ dưới sự giúp đỡ của cậu như thế nào. Nhưng mà, kiến thức của hắn đối mới mộc thanh linh khí cũng chỉ nửa vời, cho rằng thứ này là Bạch Lê ngẫu nhiên có được trong quá trình tu luyện, tỏ ra vô cùng ngưỡng mộ. Sau khi nói xong mới phát hiện Đường Nghênh đã ngây dại từ lâu, hai mắt trợn trắng, chỉ thiếu điều chưa nhìn cho Bạch Lê nở hoa thôi.
"Quá thần kỳ, chuyện này thực sự quá thần kỳ!" Đường Nghênh lầm bầm nói, sau đó quay phắt sang nhìn Văn Tinh Diệu, "Nếu năng lực của Bạch Lê thật sự lợi hại giống như cậu nói, vậy tin tức này chắc chắn sẽ khiến toàn bộ Đế quốc chấn động."
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Đường Nghênh đã nghĩ ra rất nhiều thứ, Bạch Lê có năng lực như vậy, còn thiết kế trò chơi cái gì, tham gia thi đấu cái gì, chỉ cần cậu thật sự có năng lực chữa khỏi chứng đứt gãy gien cho thú nhân, vậy đã đủ để Đế quốc phải cung phụng cậu rồi. Nếu Bạch Lê đồng ý, anh ta có thể lập tức sắp xếp, trước tiên đẩy mấy vị cấp bậc cao, năng lực mạnh lên trước, sau đó lại dẫn Bạch Lê tới "Hành tinh Hi Vọng", có thể cứu được người nào thì biết người đó.
Nhưng mộng đẹp mới mơ được có một nữa, đã bị giọng nói bình tĩnh của Văn Tinh Diệu đánh gãy: "Tôi cho nói anh biết chuyện này, không phải là để anh coi Bạch Lê thành cọng cỏ cứu mạng của toàn bộ Đế quốc, trước mắt, năng lực này của cậu ấy chỉ mới sử dụng trên người tôi, cũng chỉ có tôi từ kỳ con non khôi phục lại được, cái này cũng còn chưa chắc chắn là do loại khí kia ảnh hưởng đến, chưa biết chừng còn có cả yếu tố trò chơi nữa. Anh đừng quên, đã có không ít người lên diễn đàn chứng minh, sau khi chơi trò chơi "Vùng đất điền viên" mà Bạch Lê thiết kế, chứng đứt gãy gien của bọn họ thực sự được kiếm soát."
Lời Văn Tinh Diệu nói giống như một cái búa tạ, đập rầm một cái lên gáy Đường Nghênh, đánh tỉnh anh ta khỏi giấc mơ hão huyền của mình, cẩn thận cân nhắc, đúng là vậy thật, Bạch Lê chỉ có một người, nhưng trò chơi thì có thể để rất nhiều người dân Đế quốc cùng nhau chơi, nghe có vẻ cái sau có lời hơn nhiều?
Đường Nghênh lập tức bị thuyết phục.
Thấy Đường Nghênh cuối cùng cũng bình tĩnh lại, Văn Tinh Diệu mới nhìn về phía... Nhóc hồ ly đen đang ăn vạ trong lòng Bạch Lê nói: "Trước đó tôi và Bạch Lê đã thương lượng với nhau, nếu năng lực của cậu ấy thực sự có tác dụng, vậy thì không có gì tốt hơn nữa. Ở đây lại có sẵn một đối tượng thí nghiệm, sau này chúng tôi sẽ thử xem, coi có thể khiến anh ta khôi phục bình thường hay không."
Đường Nghênh: "..." Sao nói nó chỉ mới được dùng trên người cậu thôi cơ mà, nhanh vậy không phải nữa rồi à?
Chúc ⸱ Đối tượng thử nghiệm ⸱ Mặc Lăng: "?"
Hồ Nhất với Hồ Nhị cuối cùng cũng quyết định đến cửa xin lỗi: "!" Khôi phục bình thường? Ai? Bọn họ nghe nhầm rồi à?