Cùng Nhà Khác Ngỏ

Chương 6: CHƯƠNG 6 LÀM CHUYỆN XẤU XA GÌ




CHƯƠNG 6: LÀM CHUYỆN XẤU XA GÌ

Mộc Dương Thịnh trở người nói:" Em bận à, vậy lát nữa chúng ta nói chuyện sau..."

Tôi chau mày, nói chuyện gì? Vừa định hỏi, thì anh ta đã vào nhà vệ sinh rồi.

Tôi liền gửi tin nhắn lại cho gã bạn trai cặn bã: "Em biết tên khoe mẽ đó, anh và anh ta tối nay ra ngoài không phải là làm chuyện gì xấu xa đó chứ?"

Tên cặn bã trả lời: "Có thể làm chuyện gì xấu xa được chứ? Xem em nghĩ anh là người thế nào kìa!"

Tôi đáp: "Haha...Bọn anh không được vào nhà nghỉ đâu đấy" (sửng sốt)

Gã cặn bã:"Em toàn trêu không đâu, anh chuẩn men mà..."

Tôi: "Anh là đàn ông, nhưng anh ta thì chưa chắc"

Tên cặn bã: "Đừng quậy nữa, được rồi, không nói nữa! Yêu em, ..."

Tôi làm biểu cảm buồn nôn, ném điện thoại sang một bên.

Không lâu thì Mộc Dương Thịnh từ trong nhà vệ sinh đi ra, bên dưới quấn khăn tắm, nửa thân trên lộ ra ngoài, bờ vai trắng ngần, cường tráng, rất phù hợp với khuôn mặt tuấn tú không chút khuyết điểm, thật sự là đẹp trai vô cùng.

Tôi nằm trên giường nuốt nước bọt ừng ực, nhìn anh ta từng bước tiến lại gần tôi,nằm sấp lên người tôi, càng lúc càng kề sát. Khi tôi đang tưởng rằng anh ta muốn hôn tôi, thì đột nhiên anh ta dừng lại, lấy chiếc khăn mặt bên cạnh tôi, lau mái tóc.

Chắc chắn là anh ta cố tình làm như vậy!

Tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ, không nói thành lời. Đúng lúc này, đột nhiên truyền tới âm thanh nhõng nhẹo, ngay sau đó là tiếng cười đùa của một đôi nam nữ.

Anh ta nhìn tôi một cái: " Đây là khách sạn, tường mỏng, không cách âm, vậy nên bên kia nói gì đều có thể nghe thấy..."

Tôi giật mình: "Bên kia là bọn họ?"

Anh ta gật đầu.

Tôi căm giận định đứng dậy đi tìm tên cặn bã ấy, kết quả là bị anh ta ngăn lại, "Bây giờ còn hơi sớm, chúng ta cứ nói tiếp chuyện vừa rồi trước đã!"

Mặt tôi ngơ ngác, "Chuyện gì?"

"Sao quên nhanh vậy hả? Vậy để anh nhắc cho em nhớ!" Nói rồi anh ta cười một tiếng, sau đó thì đè tôi xuống.

Tiếng kêu đối diện càng lúc càng to, âm thanh tương ứng trọc ghẹo lại, tôi có thể rõ ràng cảm nhận được tên khoe mẽ cũng bị tiếng kêu đó làm cho kích động, ánh mắt đầy màu dục vọng.

Còn tôi nghe thấy âm thanh đó, tim như ứa máu: "Là anh làm hư hắn ta phải không?".

Anh ta cười nhẹ một tiếng, "Cậu ta không muốn, tôi làm sao có thể làm hư cậu ta được?"

Anh ta nói đúng, gã bạn trai cặn bã ấy chính xác là đã phản bội tôi, tôi dường như có thể cảm nhận được đôi nam nữ kia đang cuồng nhiệt đến mức nào.

Tôi cố gắng đẩy Mộc Dương Thịnh ra nhưng chẳng thể nào đẩy nổi, sự căm giận trong lòng cứ hừng hực bốc cháy.

"Anh tránh ra, tôi phải đi giết bọn chúng."

"Giết người thì phải đền mạng!" Tay anh ta không ngừng vuốt ve khuôn mặt tôi.

Câu nói làm tôi ỉu xìu, mắt rủ xuống.

Anh ta kìm chặt tôi, để tôi đối diện với anh ta, tôi mặc chiếc váy bó sát người, anh ta đưa tay một cái là có thể trực tiếp chạm vào cơ thể tôi.

Bàn tay ấm áp của anh ta đặt lên tôi, tôi muốn mở miệng kêu anh ta dừng lại "Đừng..."

Nhưng anh ta đã dùng môi khóa chặt môi tôi lại, chúng tôi đan quyện vào nhau, một lúc lâu sau đó, anh ta mới buông tôi ra, " Gọi tên tôi..."

Tôi sửng sốt, không phản ứng lại, anh ta đột nhiên dùng lực, giống như một luồng điện truyền đến thân thể tôi, tôi run run.

"Gọi tên tôi..." Anh ta nói lại một lần nữa, giọng điệu khàn khàn.

Tôi yếu ớt kêu lên một tiếng: "Mộc Dương Thịnh..."

Anh ta dường như vẫn chưa vừa ý, chau mày nói: "Gọi tôi là Thịnh!"

Có nhất thiết phải gọi thân mật như vậy không, nhưng vì bị anh ta uy hiếp, tôi vẫn phải thấp giọng kêu một câu: "Thịnh..."

"Ngoan lắm..." Khóe miệng anh ta nở một nụ cười mê người.

Không biết tại sao tôi lại có cảm giác giống như một con chó đang được giáo huấn...

Sau đó, anh ta trực tiếp...

Tôi giãy giụa, nói: "Đừng... Đừng mà..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.