CHƯƠNG 60: XUNG PHONG NHẬN VIỆC
Lúc ấy Trâu Mộ Sơn cũng khẽ cười mà nhìn tôi đang kiêu ngạo đầy mặt như thế, tôi cảm thấy đó là thời điểm chúng tôi hạnh phúc nhất.
Sau đó tôi dễ dàng thông qua đợt thi thứ hai, tiếp theo tôi từ một nhân viên quèn mà dốc sức nỗ lực lên thẳng đến chức vị hiện nay. Thực ra bây giờ tôi mới nhận ra cuộc sống trước kia là tốt đẹp biết chừng nào. Tôi khi ấy lòng dạ tràn đầy mong muốn làm việc, cũng có lẽ là vì chuyện tình cảm tương đối ổn định, cho nên khi đó tôi chỉ nghĩ mình phải thật dốc sức, lăn lộn ra trò trống gì đó ở nơi thành thị xa lạ này.
Nhưng là khi thật sự làm ra được chút gì đó rồi, tôi lại phát hiện cuộc sống của mình rối bời cả rồi, trọng tâm hoàn toàn hỗn loạn, đời sống tình cảm không thuận lợi, ảnh hưởng đến công việc của mình. Cái kiểu công tư không phân minh này tôi chưa bao giờ gặp phải.
Từ ngày nghe được lời nói của ông chủ quán rượu, tôi chợt phát hiện ra, cuộc sống của mình cần phải điều chỉnh rồi, vì vậy, tôi quyết định sẽ chăm chỉ làm việc từ hôm nay trở đi.
Sáng sớm hôm nay, khi đi họp thì thái độ của tôi đã cực kỳ chăm chú, nhắc đến cũng thật xấu hổ, đó cũng vì tôi đã lâu lắm rồi không ghi chép trong lúc họp.
Ngày hôm nay sếp nói với chúng tôi: "Mọi người cũng đã biết rồi, ừm, sắp bắt đầu thi tuyển nghiên cứu sinh. Kỳ thực cuộc thi này đều rất quan trọng đối với phần lớn sinh viên đại học, cho nên công ty chúng ta chuẩn bị tổ chức một hoạt động hỗ trợ sinh viên. Tôi cũng đã có nghe ngóng những vấn đề liên quan cần có ở mặt này, sau đó à, tôi cũng đã quyết định hợp tác với những công ty khác, mọi người sẽ cùng nhau tổ chức hoạt động này. Đồng thời, tôi cũng mong có ai đó có thể thật sự đi sâu vào trong đời sống của sinh viên, dò hỏi thử xem chúng ta cần phải tổ chức hoạt động này như thế nào mới được... Ôi thôi, không cần nói nữa, bây giờ trong các cậu ai muốn đi đến khu đại học, tự tiến cử đi."
Mọi người trong phòng họp im lặng, mọi người mắt lớn trừng mắt nhỏ, không ai xung phong lên nhận việc. Cái công việc thâm nhập điều tra không có gì béo bở này, ai mà muốn chủ động đi nhận chứ. Huống chi loại công việc này, nhỡ đâu mà làm không tốt, sếp còn có thể nổi nóng lên nữa kìa!
Thấy tất cả mọi người đều cúi đầu, vì vậy tôi mím môi suy nghĩ một chút, sau đó đứng lên nói với sếp: "Em đi cho ạ!"
Sếp rất là thỏa mãn khi tôi xung phong nhận việc như thế, tôi nhìn thấy nụ cười trên khóe miệng ông ấy, và cả sự cổ vũ trong ánh mắt. Ông ấy vỗ tay, nói với tôi: "Tốt, tốt lắm."
Cứ như vậy, tôi vác ba lô trên lưng, thu dọn hành lý đi đến khu đại học.
Việc này tôi cũng chưa nói cho một ai, cũng không nói cho cả Tiêu Tiêu. Không, cũng không thể nói như vậy được, suy cho cùng tôi vẫn là đi đến quán rượu nhỏ kia một chuyến, nói chú chủ quán nghe.
Chú chủ quán cười ha ha mà nói với tôi: "Mỗi lần lời khuyên gửi đến người khác đều được cô nghe vào lòng rồi, rất nhanh trí đó, bạn nhỏ à."
Hôm đó, tôi uống một ly rượu trái cây do chú chủ quán tự mình pha chế, lại làm nũng muốn một vài thứ nước ép hoa quả DIY. Cuối cùng của cuối cùng, tôi còn đánh bạo sờ sờ cái bụng thịt là thịt của chú chủ quán mà tôi đã mơ ước từ lâu.
Chú chủ quán khẽ cười nói với tôi: "Được rồi được rồi, đừng quậy nữa, đi sớm một chút, ở khu đại học làm việc cho tốt, cũng chơi cho thật vui giống như vậy luôn."
Tôi cười chào tạm biệt với chú chủ quán, sau đó đi tàu điện ngầm đến khu đại học.
Nhìn khách sạn với điều kiện rất tốt, tôi không khỏi cảm thán, quỹ công làm việc có khác.
Trước khi đi thăm khu đại học phía trước, tôi đã là điều tra nghiên cứu qua. Khu đại học tổng cộng có bảy trường đại học, trường chuyên về khoa học xã hội tổng cộng có hai chỗ, trường chuyên về khoa học tự nhiên tổng cộng có bốn chỗ, đại học tổng hợp thì có một chỗ. Buổi sáng thu dọn đồ đạc xong, buổi chiều tôi liền chuẩn bị đi ra ngoài làm điều tra. Trước tiên tôi liên lạc với phòng giáo vụ của trường, sau đó lại gọi cho lãnh đạo trường học.
Sau khi bận rộn công việc xong, tôi quyết định đi dạo một vòng, đến mấy chỗ buôn bán xung quanh khu đại học để cảm thụ xem thử cuộc sống sinh viên thời bây giờ, nhân tiện lấy đó mà nhớ đến thanh xuân đã mất đi từ lâu của mình.
Xung quanh khu đại học đúng là có khác, các kiểu cửa hàng, bách hóa, quầy ăn vặt, cảm giác như cái gì cũng có. Tôi không khỏi than thở, cuộc sống sinh viên bây giờ thật là quá hạnh phúc.
Ăn bừa vài món ăn vặt, tôi chuẩn bị đi dạo trong một ngôi trường nào đó, hồi tưởng lại một chút cảm giác kiếp sống ở trong trường học xưa kia.
Tôi bước trên còn đường nhỏ trong trường học, nhìn hàng cây xanh um tươi tốt hai bên. Tôi tìm thấy sân tập thể dục của bọn họ, nhìn thấy có đôi tình nhân nhỏ vui cười đùa giỡn mà chạy trên đường, tôi còn nhìn thấy đám sinh viên tụ năm tụ ba ngồi trên bậc thang, hoặc là ôm đàn ghi ta hát ca, hoặc là cầm micro gào thét thanh xuân.
Sờ sờ gương mặt của mình, tôi không khỏi thở dài, năm tháng quả thật là không buông tha cho người ta.
Tôi nghe đằng xa có hai ba cô bé đang trêu chọc nhau, cảnh tượng này làm cho tôi nhớ đến bạn cùng phòng của mình, không chỉ là bạn cùng phòng thời đại học, mà cả bạn cùng phòng bây giờ của tôi, Tiêu Tiêu.
Ba người họ đi ở phía trước tôi, miệng liên tục cười đùa, một cô bé có dáng dấp mập mạp trong đó nói: "Mình muốn đi ăn cua, muốn ăn cua hầm, hôm nay các cậu cứ theo mình đi ăn cua đi."
Sau đó thì nghe thấy cô bé bên cạnh nói ra: "Ô kìa, ai nói ăn bữa trưa hôm nay là bữa cuối cùng rồi cơ mà."
Một cô bé khác đáp lại: "Ai biết đâu nha, ai nói đó!", dáng vẻ nghe ngóng bên cạnh, nhìn cô bé béo múp ở chính giữa.
Chỉ thấy cô bé mập mạp kia dẫu môi nói: "Hừ! Mình cũng không biết là ai nói đâu, mình mặc kệ hết, mình sẽ đi ăn cua."
Có lẽ là thấy dáng vẻ ngốc nghếch buồn cười này của cô bé, hai người bên cạnh đều ôm lấy cô mà nói: "Ha ha, được được được, cậu mập nhất nghe cậu vậy!" Nói xong câu đó, hai cô bé lập tức tản ra, co chân chạy đi về phía trước.
Cô bé múp míp kia bị bỏ lại một mình ở phía sau, bĩu môi hô lên: "Các cậu, hừ, các cậu chờ mình với chứ."
Tôi ở phía sau lưng họ, cảm khái tuổi trẻ, cảm thấy thanh xuân tựa như cơn cảm mạo sau khi ướt mưa, cho dù mai sau có hối hận, có thương tâm thì vẫn muốn ướt mưa thêm một lần nữa, lại bị cảm mạo như thế một lần!
Nghe thấy những tiếng trêu đùa của các sinh viên đi ngang qua bên cạnh mình, tôi tựa như đang lắng nghe thanh xuân, nhìn dáng vẻ tràn đầy sức sống của họ, tôi cũng thấy như đang nhìn thanh xuân. Và cũng giống như vậy, tôi cũng đang hồi tưởng về thanh xuân của mình.
Có một đôi tình nhân trẻ đi bên cạnh tôi, bạn nam cẩn thận che chở từng chút cho bạn nữ, bạn nữ thì mỉm cười duyên dáng, hai người nắm tay nhau, ngọt ngào thắm thiết.
Một vài cảnh tượng ngày hôm nay lại làm cho tôi nhớ đến chuyện cũ giữa tôi và Trâu Mộ Sơn. Hai chúng tôi là bạn thời đại học, lúc mới quen biết nhau, tình cảm hai bên không tốt lắm, sau này dần dần quen thuộc rồi mới bắt đầu đùa giỡn với nhau, về sau nữa, hắn ta tỏ tình với tôi trước mặt mọi người trong đêm liên hoan. Nói không thích hắn ta là giả, dẫu sao hắn ta cũng chính là người tôi yêu bảy năm cơ mà.
Tôi còn nhớ rõ ngày mà hắn ta tỏ tình là khi tôi còn đang học năm thứ hai đại học. Lúc ấy là liên hoan tốt nghiệp của năm thứ tư, hai chúng tôi đều là thành viên của ban văn nghệ, cho nên chúng tôi phụ trách lên kế hoạch tổ chức buổi liên hoan này.
Tôi và hắn ta là hai người dẫn chương trình, khi buổi liên hoan diễn ra được một nửa, hắn ta đột nhiên sửa lời dẫn.