Cùng Nhà Khác Ngỏ

Chương 52: CHƯƠNG 53 CÔNG CHIẾM THÀNH TRÌ




CHƯƠNG 53: CÔNG CHIẾM THÀNH TRÌ

Tôi vừa chuẩn bị về phòng ngủ thì nghe thấy tiếng gõ cửa, tiếng gõ cửa rất gấp gáp. Tôi nhíu mày hỏi: "Ai đó?"

Người ngoài cửa không đáp lời, tôi thực sự không yên tâm lắm, vì thế mới mở cửa ra.

Vừa mở cửa ra đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mũi, người này đã uống bao nhiêu rượu thế? Mùi rượu nồng như thế, chẳng khác gì một bình rượu biết đi.

Người say khướt lướt thướt ấy là Mộc Dương Thịnh, anh ta vừa vào cửa đã ôm lấy tôi, miệng không ngừng nói linh tinh đó, bởi vì anh ta uống quá nhiều và quá say, cho nên tôi chẳng nghe rõ được câu nào cả.

Dường như anh ta uống vì một số vấn đề của tôi, nhưng vì không nghe rõ, nên tôi không trả lời anh ta, sau đó không hiểu sao anh ta tức giận, trở nên nóng nảy, ôm chặt lấy tôi rồi đột nhiên hôn tôi.

Nụ hôn này mang theo khí thế như công thành chiếm đất, đầu lưỡi anh ta không ngừng vẽ những vòng tròn trên vòm miệng tôi, sau đó sống chết quấn lấy đầu lưỡi của tôi, tôi vất vả lắm mới tìm được hơi thở của mình, mơ mơ hồ hồ hét lên: "Mộc Dương Thịnh..."

Cho dù nghe thấy tiếng hét của tôi, anh ta cũng chỉ khựng lại trong chốc lát, nhưng vẫn hôn tôi, không, hôn mãnh liệt hơn ban nãy.

Nghe thấy tiếng của tôi, dường như anh ta được cổ vũ, động tác to gan lớn mật hơn, anh ta ôm ngang người tôi, bế tôi về phòng, đặt tôi lên giường.

Tôi chưa kịp từ chối, anh ta đã...

Tôi kinh ngạc, anh ta, anh ta đang làm gì vậy?

Mộc Dương Thịnh của tối nay vô cùng điên cuồng, anh ta cứ như không biết mệt...

Tôi bị anh ta giày vò đến mức hai chân nhũn oặt, mệt quá mơ mơ màng màng thiếp đi.

Cả một đêm, tôi bị anh ta giam trong vòng tay, anh ta ôm rất chặt, chỉ cần tôi khẽ cựa quậy, anh ta sẽ như con chim nhỏ giật mình, lập tức ôm siết lấy tôi, cho nên khi chắc chắn rằng tôi không còn động đậy nữa, anh ta mới thả lỏng ra, nhưng tuyệt đối không buông tay.

Buổi sáng khi thức dậy, toàn thân tôi đau nhức, mở mắt ra đã thấy Mộc Dương Thịnh đang ngủ ngon lành, anh ta ôm tôi, tôi muốn ngồi dậy, nhưng thấy anh ta nhíu mày, siết chặt vòng tay ôm tôi, anh ta còn ghé đầu tới, cọ cọ trên người tôi, sau đó hôn lên trán tôi, khẽ khàng gọi: "Vi Vi, Vi Vi."

Khoảnh khắc nghe thấy tên mình từ miệng anh ta, không hiểu sao tôi thấy cảm động, có lẽ không so sánh sẽ không thấy đau thương, trước kia khi hẹn hò cùng Trâu Mộ Sơn, bất kể hắn ta yêu tôi thế nào cũng chưa từng vô thức gọi tên tôi, chưa từng có lần nào giống như Mộc Dương Thịnh bây giờ.

Tôi nhìn Mộc Dương Thịnh ngủ ngon lành mà đột nhiên thấy rất hạnh phúc, cho dù bây giờ anh ta vẫn còn lưu luyến với vườn hoa của mình, nhưng những lời nói mớ của anh ta khiến tôi thấy tim mình đập mạnh, tôi cảm nhận được hạnh phúc khi được người ta cần.

Nhìn dáng vẻ yên lành trong giấc ngủ của anh ta, tôi ghé lại gần, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên gò má anh ta.

Mộc Dương Thịnh khẽ nhíu mày, ôm tôi chặt hơn. Thực ra cảm giác được anh ta ôm trong lòng như thế này cũng rất tốt đấy chứ. Tôi dụi dụi vào lòng anh ta, tìm một vị trí thoải mái và yên ổn, nằm im như thế nghe tiếng đập từ trái tim của anh ta, có thể cảm nhận được hơi thở của anh ta, cảm nhận niềm hạnh phúc bé nhỏ.

Nhìn Mộc Dương Thịnh như thế, tôi nhẹ nhàng gọi: "Này! Mộc Dương Thịnh." Giọng tôi không to lắm, tôi sợ mình ồn quá sẽ khiến anh ta tỉnh dậy. Nhưng tôi rất muốn gọi tên anh ta, tôi muốn gọi tên anh ta như vậy, đột nhiên có suy nghĩ muốn được gọi cả đời.

Tôi thấy Mộc Dương Thịnh đang chìm trong mơ nhếch miệng thành một nụ cười, một nụ cười hơi gian xảo, đến cả hai hàng lông mày rậm cũng vương vấn chút ý cười, dường như anh ta của hiện tại ấm áp như thế, trái tim tôi không khỏi rung động.

Làn da trắng nõn tôn lên đôi môi anh tuấn của anh ta, ngũ quan xuất chung, khuôn mặt tinh tế và hoàn hảo, càng khiến anh ta trông thật hiên ngang. Tôi nhìn anh ta chằm chằm mãi không thôi, cũng không muốn thôi.

Làm ổ trong lòng anh ta, ngủ thêm một lát, thực sự lâu lắm rồi không được ngủ ngon như thế này.

Trong mơ, tôi cảm thấy có người nhẹ nhàng hôn lên trán tôi, khi tôi mở mắt ra, người trước mặt trông vẫn như đang ngủ.

Tôi nghi hoặc, có lẽ là mình bị ảo giác thôi.

Tôi đưa tay sờ lên gò má anh ta, tiếp tục sờ tới lông mày. Thấy anh ta nhíu mày, lật người lại, tôi bĩu môi, hậm hực thu tay về.

Tôi đứng dậy chuẩn bị mặc quần áo để rửa mặt. Rửa mặt xong, khi tôi bước ra ngoài, trên giường đã không còn ai nữa.

Tôi hơi nghi ngờ, cất tiếng gọi: "Mộc Dương Thịnh? Mộc Dương Thịnh?"

Không có ai đáp lời tôi, vì thế tôi đi ra phòng khách, thấy anh ta đang ngồi trên sô pha, dáng người nghiêm chỉnh ấy trông rất nghiêm túc.

Ánh mắt anh ta nhìn tôi vừa thờ ơ vừa lạnh lùng, tôi định lên tiếng, nhưng lại không biết phải nói gì. Phản ứng của anh ta vào buổi sáng hôm nay, tất cả phản ứng của anh ta đều khiến tôi sợ hãi. Rõ ràng ban nãy còn là một người dịu dàng, bây giờ lại lạnh nhạt như vậy, tôi không khỏi suy tư, tôi đã làm sai gì ư?

Tôi gượng gạo nở nụ cười, tôi cảm thấy quan hệ của chúng tôi rất kì lạ, nhưng tôi không biết mình có thể nói gì về quan hệ của chúng tôi, vì thế chỉ biết cười gượng gạo như vậy thôi.

Suy đi tính lại, tôi chậm rãi mở lời, phá vỡ sự im lặng khiến người ta ngạt thở này.

Tôi nhìn anh ta, nói với anh ta một câu hơi thừa thãi: "Anh... đói không?"

Anh ta ngẩng đầu lạnh lùng nhìn tôi, vẫn không nói gì.

Ánh mắt anh ta lạnh như băng, không hề có chút tình cảm nào, so với vẻ nhiệt tình tối hôm qua đúng là hai người khác hẳn.

Tôi hơi hoảng hốt, tối qua rõ ràng còn nhiệt tình như thế, tối qua hai người quấn quýt như thế, sáng nay anh ta lại nhìn tôi như một kẻ xa lạ.

Lẽ nào tối qua anh ta tìm tôi chỉ để giải quyết dục vọng thôi sao? Quan hệ của chúng tôi lẽ nào chỉ là bạn giường thôi sao? Đến với nhau chỉ vì giải trí nhất thời? Hay tôi chỉ là công cụ để thỏa mãn nhu cầu sinh lý của anh ta?

Tôi khó lòng hiểu được, phản ứng hiện tại của anh ta, tôi cũng không muốn suy nghĩ xem tại sao anh ta lại có phản ứng như vậy, bây giờ trong lòng tôi tràn ngập phẫn nộ.

Đầu óc tôi như sắp nổ tung, tôi cảm thấy gân xanh trên đầu mình đang giật giật liên hồi.

Tâm tư tôi rối loạn, tôi không ngừng nghĩ vì tại sao tại sao anh ta lại biến thành như vậy, ánh mắt lạnh lùng như thế, lẽ nào giữa chúng ta không có chút tình cảm nào sao?

Lẽ nào vì gần đây tôi trốn tránh khiến anh ta cảm thấy tôi là người lạnh nhạt, khiến anh ta cảm thấy cần phải dùng cách thức này để báo thù tôi sao?

Tôi cười lạnh, chuyện xảy ra giữa chúng tôi đã là cái gì chứ, trước kia tôi rung động với anh ta, trước kia tôi đối xử tốt với anh ta, trước kia tôi dịu dàng với anh ta, lẽ nào anh ta đã quên rồi sao? Tôi đột nhiên bật cười tự giễu, tôi nghĩ tới một câu nói: Có tốt đẹp đến mấy cũng không chống lại được lãng quên.

Tôi phát hiện ra Mộc Dương Thịnh là khắc tinh của tôi, tiến vào thế giới của anh ta như bước vào bể khổ, rời khỏi thế giới của anh ta lại như rời khỏi hạnh phúc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.