Cùng Nhà Khác Ngỏ

Chương 51: CHƯƠNG 52 CHUỒN MẤT




CHƯƠNG 52: CHUỒN MẤT

Khi tôi và Trâu Mộ Sơn còn hẹn hò, tôi đã mơ tưởng đến một ngày chúng tôi cùng nhau đi du lịch tới nơi nào đó. Trên mạng giới thiệu rằng đó là một thành phố ven biển, ở đó có truyền thuyết Bát Tiên, ở đó có viện hải dương học lớn nhất châu Á, ở đó còn có bãi biển mà tôi thích nhất. Nhưng chúng tôi chưa có cơ hội đi đến đó đã chia tay rồi. Tôi bùi ngùi, thế sự thật khó lường, bùi ngùi rằng cảnh còn người mất, tôi thầm nghĩ: Có duyên mà không có phận thật sự rất đau buồn.

Tôi quyết định dùng khóc lóc và than thở "bán thảm" để tranh thủ sự thương cảm của cấp trên, tranh thủ để ông ấy đồng ý cho tôi nghỉ phép năm.

Nghĩ như vậy, tôi cũng làm như vậy luôn, tôi gọi điện thoại cho cấp trên.

"Ông chủ..." Tôi hơi hơi nghẹn ngào, đột nhiên cảm thấy mình thật là đỉnh, đời người như một vở kịch, tất cả phải trông cậy vào diễn xuất.

Quả nhiên ông chủ sốt ruột hỏi lại: "Sao thế Vi Vi, cô sao thế?"

Bởi vì ngoài đời quan hệ của tôi và ông chủ khá tốt, nên ông chủ cũng khá quan tâm tôi, tôi ấm ức trả lời rằng: "Tôi muốn nghỉ phép..."

Ở đầu dây bên kia, ông chủ cười ầm lên: "Chỉ là nghỉ phép năm thôi mà, trông cô ấm ức chưa kìa, còn sợ tôi không đồng ý hả, tôi đồng ý nhé!"

Tôi không ngờ mọi thứ sẽ nhẹ nhàng như thế, cũng có thể vì gần đây tôi sống khổ sở quá nên ông trời sắp xếp cho tôi một chuyện mừng để tôi vui hơn chút.

Đây đúng là một lần du lịch "xách balo lên là đi", nói đi là đi luôn, lần đầu tiên tôi làm việc nhanh nhẹn và quyết liệt như thế, nghĩ đến cái gì làm cái đó, tôi nhanh chóng đặt vé máy bay bay đến Bồng Lai.

Vé máy bay hai giờ chiều mai sẽ khởi hành, tôi còn lên kế hoạch cho chuyến đi, đặt sẵn khách sạn, cho nên đợi xách hành lý lên đến sân bay là ổn rồi.

Buổi tối về đến nhà, tôi vẫn không thèm đếm xỉa đến chiếc điện thoại luôn reo không ngừng, tôi liếc qua một cái, trời đất thánh thần ơi, hơn ba mươi tin nhắn và hơn bốn mươi cuộc gọi nhỡ.

Ba người đàn ông này quá đáng sợ, không được, tôi nhất định phải nhanh chóng ra ngoài thả lỏng mới được!

Tôi lập tức tắt máy, che đầu lại, ngủ một giấc thật ngon.

Sáng hôm sau, tôi lừa Tiêu Tiêu rằng sáng nay ông chủ nói tôi có thể đi làm muộn một chút.

Tiêu Tiêu cũng không nghĩ gì nhiều, cứ thế đi làm luôn.

Sau đó tôi bắt đầu thu dọn hành lý, vô cùng vui vẻ chuẩn bị đi du lịch.

Thu dọn hành lý xong, kiểm tra lại giấy tờ, mặc một bộ đồ đẹp rồi tới sân bay.

Trên máy bay, tôi đeo miếng bịt mắt, nhắm mắt nghỉ ngơi, tâm trạng vô cùng thoải mái, hầy, thực ra tôi là dạng hèn nhát thế đó, vấn đề nào không xử lý được thì không giải quyết, vấn đề nào không muốn giải quyết cũng không giải quyết. Xử lý sau là tác phong đó giờ của tôi, cho nên lần này tôi vẫn chọn cách giải quyết y như lúc trước, tôi quyết định ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách.

Hầy, tuy rằng tôi biết mình đang trốn tránh, nhưng tôi vẫn mong rằng khi tôi trở về, tất cả đã trở lại với quỹ đạo vốn có.

Tôi xuống máy bay, cảm nhận không khí của thành phố nhỏ ven biển. Môi trường và không khí ở đây rất tốt, bầu trời xanh trong vắt, không khí sạch sẽ và tươi mới, không một chút mây mù.

Tôi gọi một chiếc taxi, chưa chịu mở điện thoại, lần này tôi thực sự chỉ muốn được yên lặng một mình trong một thời gian.

Đến khách sạn, tôi đặt hành lý xuống, thay bộ quần áo đẹp mà tôi thích nhất, chuẩn bị đi dạo bên bờ biển.

Tới bên bờ biển, tôi có thể cảm nhận được tất cả mọi thứ ở đây, từ cơn gió biển tươi mát mang theo mùi của biển đến những mảnh vỏ ốc, vỏ sò trên bãi cát đều khiến tôi vui đến quên cả trời đất.

Phía xa xa, Bồng Lai Các như ẩn như hiện trong mây mù, càng khiến nơi đây trở nên khí thế và hấp dẫn.

Tôi bước trên bãi cát trắng, hạt cát rất mịn, giẫm lên rất thoải mái. Nước biển xanh thẫm một màu, gió biển mát lạnh sảng khoát, ở điểm tận cùng của biển lớn có một vầng mặt trời chiếu sáng những đụn mây, cảnh đẹp đến xiêu lòng người.

Tôi vội vã cởi đồ, lao vào dòng nước, tôi đứng ở nơi bãi cát gần mép nước nhất, cảm nhận hình dạng của những con sóng, cứ đứng im ở đó, để những đợt sóng nối tiếp nhau vỗ về mình, không chịu lên bờ, tôi còn trèo lên hòn đá lớn bên bờ biển, mặc cho bọt sóng trắng cắn lấy đầu ngón chân mình.

Bầu trời và sắc nước xanh thẳm một màu khiến người ta rung động, ở đây thật tuyệt vời, nhìn thấy cảnh đẹp như vậy, tâm trạng tôi cũng khá hơn rất nhiều.

Trên bờ cát có đứa trẻ đang nhặt vỏ sò, cơ thể be bé ngồi xổm ở đó trông rất đáng yêu.

Tôi bước tới nhìn thằng bé, trong lòng bàn tay bé nhỏ của nó nắm một vốc vỏ sò, nhưng mỗi khi nhìn thấy một cái vỏ sò đẹp hơn, nó sẽ chọn một cái vỏ sò trong vốc vỏ sò trên tay mà ném đi, tôi nghi hoặc nên hỏi nó: "Em trai nhỏ, tại sao em lại vứt vỏ sò trong tay đi?"

Thằng bé ngẩng đầu lên, nhìn tôi với vẻ thơ ngây của con trẻ và nói: "Bởi vì bàn tay em rất nhỏ, không thể cầm nhiều như thế được, mẹ em nói, em phải học cách lựa chọn.”

Đúng là một đứa trẻ đáng yêu, tôi nhớ lúc nhỏ mình không hiểu chuyện được như nó, tôi không chịu lựa chọn, tôi luôn tránh né.

Tôi phát hiện ra, trốn tránh không thể giải quyết được bất kì vấn đề gì. Khung cảnh tươi đẹp ở đây thực sự khiến tôi say đắm, nhưng nó chỉ có thể khiến tôi say trong chốc lát, không thể khiến tôi say mê cả đời, trốn tránh quả thực không phải cách hay.

Tôi ở lại thành phố nhỏ này gần một tuần, tâm tình cũng bình lặng hơn nhiều, cảm thấy ý nghĩ đi du lịch của mình thật ấu trĩ, nhưng tôi cũng không hối hận, bởi vì cảnh sắc ở đây thực sự mỹ mãn.

Tôi chuẩn bị quay về, thứ nhất là phải đi làm cho tử tế, phải làm việc chăm chỉ, thứ hai là phải học cách đối diện với những việc cần đối diện, tôi không thể trốn cả một đời mà!

Tôi lại quay về, đúng vậy, tôi thực sự quay về. Không trốn tránh nữa, tôi phải đối diện trực tiếp với cuộc đời đến nay vẫn còn hơi u ám của mình.

Bởi vì từ lúc đi du lịch, tôi đã không trả lời bất cứ tin nhắn nào của ba người, cho nên mọi chuyện dường như đã quay về điểm xuất phát, họ cũng không làm phiền tôi nữa.

Những ngày tháng ấy, tôi vui vẻ và tự tại, tâm tình thoải mái không gì tả nổi.

Chắc Trâu Mộ Sơn cảm thấy không còn hi vọng gì nên lặng lẽ rời đi, còn anh Thừa Trị chỉ đến đây công tác, kết thúc rồi, tự dưng sẽ phải quay về thôi.

Còn về Mộc Dương Thịnh, tên đàn ông lẳng lơ trác táng đó vẫn tay trái ôm một em tay phải ấp một em, đủ loại oanh oanh yến yến vây quanh, lạnh nhạt với tôi như người xa lạ.

Đối với thái độ của Mộc Dương Thịnh, ban đầu tôi còn thấy không còn, còn hơi tức giận, âm thầm hỏi thăm tông ti họ hàng nhà anh ta không biết bao nhiêu lần. Nhưng ngày qua ngày lại, lâu dần, hình như tôi cũng quen, cũng không tức giận gì nữa, chúng tôi chỉ có thể như vậy, tôi còn trông chờ điều gì đây?

Tiêu Tiêu vẫn ngày ngày bị "bạo quân" chèn ép, công việc phải thức khuya dậy sớm, rõ ràng là tầng lớp cổ cồn trắng nhưng sống thảm hại hơn cả nông dân, khiến người ta rất thương xót.

Chiều nay Tiêu Tiêu lại gọi điện cho tôi báo rằng tối nay có thể cô ấy không về nhà được. Tôi dặn dò cô ấy vài câu, bắt cô ấy nhớ ăn tối, chú ý nghỉ ngơi, còn nhắc cô ấy phải nhân lúc nào đó mà làm biếng đi, đừng như một con ngốc, cái gì cũng làm.

Buổi tối, sau khi về nhà, nằm dài trên giường, bởi vì chỉ có một mình nên tôi cũng không muốn ăn gì lắm, thậm chí gọi đồ ăn ngoài cũng thấy lười.

Tôi cứ ở phòng khách đợi Tiêu Tiêu, nhưng cô nhóc này, mười một giờ vẫn chưa về, tôi biết ngay chắc tối nay cô ấy lại không về rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.