CHƯƠNG 51: BA NGƯỜI ĐÀN ÔNG THÀNH MỘT VỞ KỊCH
Anh Thừa Trị nhìn tôi cúi đầu không nói năng gì chỉ ăn ngấu nghiến, vừa cười vừa nói với tôi: "Cô bé ngốc, em ăn chậm thôi, có ai tranh giành với em đâu, coi chừng nghẹn đấy."
Cảnh tượng này rất quen thuộc, tôi nhớ đến chúng tôi cùng nhau ăn cơm trưa lúc nhỏ, anh ấy nói như vậy, câu nói giống hệt, ngữ điệu giống hệt, cũng cùng một người, đột nhiên trong lòng tôi thấy ấm áp, vì thế, tôi ngẩng đầu lên cười với anh Thừa Trị.
Anh Thừa Trị nhìn tôi cười ngốc nên xoa đầu tôi rất cưng chiều: "Được rồi, em ăn đi."
Tôi mím môi cười, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Đúng lúc này, Mục Dương Thịnh đột nhiên ngồi xuống bên cạnh tôi, rót cho tôi một ly nước hoa quả, nói với vẻ rất thâm tình và chân thành: "Vi Vi, đừng chỉ ăn không, coi chừng nghẹn, mau uống hớp nước hoa quả đi."
Tôi nhìn anh ta với vẻ kinh ngạc, nhìn anh ta như thấy quỷ. Sao anh ta có thể nói chuyện với tôi như thế? Kì lạ, đúng là kì lạ.
Thấy tôi nhìn anh ta, anh ta cười rất vui vẻ, như đang bắt chước anh Thừa Trị, anh ta cũng xoa đầu tôi rất dịu dàng và nói: "Được rồi, mau uống đi."
Tôi nghiêng đầu, nhìn anh ta một lần nữa. Tôi thấy anh ta nhướn mày với anh Thừa Trị, trong ánh mắt đó tràn ngập vẻ kiêu khích và kiêu ngạo. Nhớ lại động tác ban nãy và ngữ điệu khi trò chuyện, tôi âm thầm trợn mắt, đúng là một tên ấu trĩ.
Lúc này, Trâu Mộ Sơn yên lặng ngồi bên cạnh tôi cũng ghé lại gần, đưa tay cầm lấy ly nước hoa quả của tôi, đổi cho tôi một cốc nước suối, hắn ta nói: "Đừng uống nước hoa quả mãi thế, em mới trám răng hàm cơ mà? Uống nước hoa quả không tốt cho răng, nếu như sợ nghẹn thì uống thêm chút nước."
Tôi nhìn Trâu Mộ Sơn, thầm nghĩ, tối nay ba người này bị sao thế nhỉ? Giọng điệu ban nãy của Trâu Mộ Sơn khác hẳn hắn ta lúc bình thường, câu nói ban nãy quả thực quá dịu dàng, khiến tôi được nhiều người yêu thương mà vừa mừng vừa lo.
Tôi ngước mắt nhìn hắn ta chằm chằm, muốn tìm ra manh mối gì đó từ ánh mắt của hắn ta, nhưng lại thấy hắn ta nhìn Mộc Dương Thịnh chằm chằm, nhếch môi thành một nụ cười chế nhạo.
Trời ạ! Sao họ lại ấu trĩ thế này chứ! Tôi nhìn anh Thừa Trị, thầm nghĩ, anh Thừa Trị vẫn đáng tin hơn!
Đợi khi hoàn hồn lại, tôi phát hiện ra ba người họ đều đang chăm chú nhìn tôi, tôi hơi hoảng, đây là lần đầu tiên có nhiều đàn ông cùng nhìn tôi như thế.
Tôi thấy trong mắt ai cũng có vẻ mong chờ, chờ mong tôi quan tâm họ.
Tôi trước giờ đến cả câu hỏi trắc nghiệm lựa chọn đáp án cũng không muốn làm, bây giờ có lẽ đang đối mặt với lựa chọn khó khăn nhất trên thế giới.
Tôi nên nhìn ai trước? Theo mức độ ấu trĩ của họ, tôi nhìn ai trước cũng không ổn. Đột nhiên tôi thấy đầu mình rất đau, tim mình rất mệt, bất đắc dĩ chỉ có thể lựa chọn tiếp tục cúi đầu ăn cơm, vờ như không thấy những tranh chấp vặt vãnh giữa họ.
Giống như mãi mãi không thể đánh thức một người đang giả vờ ngủ, có ra hiệu thế nào tôi cũng làm như không thấy.
Ba người họ nói chuyện, họ tranh đấu gay gắt, châm chọc lẫn nhau, sau đó tôi phát hiện ra đến cả anh Thừa Trị tính tình vốn lạnh nhạt cũng thỉnh thoảng nói vài câu châm chích.
Trước hôm nay, tôi chỉ biết đến "ba người phụ nữ thành một vở kịch", nhưng bây giờ tôi không thể ngờ đến rằng: Ba người đàn ông cũng có thể thành một sân khấu kịch, không chỉ là một vở kịch, mà còn là một vở vô cùng đặc sắc.
Đàn ông đấu đá với nhau có khi còn "kịch" hơn cả phụ nữ chúng tôi.
Khi tôi phát hiện ra bầu không khí có vẻ mất kiểm soát, tôi nghĩ mình đã không còn cách gì để cứu vãn nữa rồi. Vì thế, nhân lúc họ đang ghen tuông với nhau, tôi lặng lẽ cầm túi của mình rời khỏi đó.
Một mình tôi bước trên đường, hứng gió lạnh. Bây giờ là lúc cuộc sống về đêm mới bắt đầu, đèn ne-on xung quanh xanh xanh đỏ đỏ chớp chớp tắt tắt, tôi nhìn người xe như nước qua lại trên đường, một mình đơn độc bước đi.
Tôi không muốn về nhà, cứ đi dạo một mình trên đường như thế. Tôi cảm giác bây giờ mình chẳng khác gì một người nhặt ve chai, vừa chật vật vừa chán chường vừa bất cần. Nhìn thấy thứ gì muốn nhìn thì dừng chân lại thưởng thức một chút, nghe thấy tiếng hát của một ca sĩ hát rong trên đường, thấy hay hay thì dừng lại, đứng trước mặt người ta mà nghe.
Tôi của lúc này, không cần suy tư gì, cũng lười suy tư. Tôi không biết mình muốn làm gì, cũng không biết mình nên đối mặt với ba người kia thế nào.
Tôi là một người tham lam, tôi nhận ra mình không nỡ bỏ ai cả, nhưng tôi lại không phải một người bác ái, tôi không thể yêu cả ba người luôn được.
"Lòng tham của con người đúng là không đáy!" Tôi không nhịn được mà lầm bầm thành tiếng, nói rồi lại cúi đầu cười cười, dùng mũi chân đá cục đá bên vệ đường, cảm thấy mình thật tham lam.
Một mình tôi đi dạo trên đường đến khi rất muộn, cũng không quan tâm đến chiếc điện thoại không ngừng kêu.
Hứng gió lạnh, nhìn vài đốm sao lác đác trên bầu trời đêm, cũng không biết mình đang nghĩ gì.
Trâu Mộ Sơn, tôi ở bên hắn ta bảy năm, có thể nói chúng tôi rất hiểu nhau. Tôi tin những gì Lưu Huyên Huyên từng nói, có lẽ hắn ta thực sự yêu tôi. Nhưng tôi không thể chấp nhận nổi nhu cầu sinh lý của hắn, áp đảo cả tình yêu thiêng liêng của chúng tôi. Huống hồ hai chúng tôi đã tách ra rồi, chúng tôi không thể có khả năng nào nữa. Bởi vì tôi luôn tin rằng sau khi gắn lại chiếc gương vỡ, những vết nứt vẫn còn, tình yêu cũng như vậy thôi.
Viên Thừa Trị, anh là anh Thừa Trị của tôi, tình bạn hai mươi mấy năm của chúng tôi tất nhiên rất sâu sắc. Cho nên người như thế, tôi không nỡ biến anh ấy thành người yêu, tuy rằng anh ấy từng gợi ý nhiều lần cả trực diện lẫn ám chỉ, tôi chỉ có thể giả ngu, bởi vì tôi không muốn cũng không thể nói rõ với anh. Từ nhỏ anh ấy đã là một người không logic lắm, nếu như cứ cố gắng giảng giải với anh ấy, anh ấy nghe không lọt tai, anh ấy không chỉ nghe không lọt tai mà còn cuốn tôi theo lí lẽ của anh ấy. Tôi vẫn nhớ anh ấy từng nói với tôi thế này: Cái gì mà bạn bè không thể làm người yêu! Toàn là dối trá!
Mục Dương Thịnh là người lay động trái tim tôi nhưng lại khiến tôi rất băn khoăn. Trước khi gặp tôi, anh ta kết giao nhiều như một con bướm đa tình, sau khi gặp tôi lại diễn vai người đàn ông ấm áp nặng tình, sau khi tôi từ chối anh ta, anh ta lại trở về bộ dạng của một công tử đào hoa. Nghe thì rất giống chuyện cười, tôi cảm thấy đời sống tình cảm của anh ta không ngừng tuần hoàn, anh ta ấu trĩ như một đứa trẻ, dù tôi biết anh ta thực sự yêu tôi.
Tôi vò rối mái tóc của mình, khẽ hét lên: "Chao ôi, thật phiền phức!"
Tôi đột nhiên muốn chạy trốn, bởi vì từ trong cốt tủy, tôi là một người nhát gan và sợ sệt, hơn nữa tôi phải thừa nhận là tôi rất sợ.
Vì thế tôi bắt đầu cân nhắc xem nên nghỉ phép thế nào, tôi muốn đến một nơi khác, đến một thành phố khác, đến một thành phố nhỏ xa xôi một chút, để thư giãn, để thả lỏng.
Vì gần đây hay xem phim kiếm hiệp nên tôi mê mẩn đến điên cuồng một địa danh thần kì rất hay xuất hiện hoặc bắt buộc phải xuất hiện trong phim kiếm hiệp - Bồng Lai.
Tôi cũng vì tò mò nên lên mạng tra thử, không ngờ có địa danh như thế thật. Nói thật lòng, tôi đã muốn đến nơi đó rất lâu rồi.