CHƯƠNG 50: SAO TRÙNG HỢP ĐẾN THẾ CHỨ
Lúc đấy thì tôi lập tức thấy trong lòng hơi căng thẳng chút.
Lúc tôi thấy cảnh này thì trong lòng đúng là có chút dở khóc dở cười. Cảnh tượng như thế này hình như là tình tiết máu cún hai nam cùng tranh một nữ hay xuất hiện trong tiểu thuyết, hoặc là trong phim truyền hình đây mà.
Tôi đứng bất động ở cửa công ty, khó xử mà lè lưỡi. Chờ đến khi hai người đàn ông của mình nhìn thấy tôi thì lập tức bước đến đây. Hai người bọn họ cùng lúc đi đến trước mặt tôi, cũng đồng thanh mở miệng nói với tôi: "Đi thôi!"
Hai người trăm miệng một lời, rất hiểu ý nhau. Sau khi nói xong thì hai người bọn họ lại sửng sốt trừng mắt lên với đối phương, rồi hai người bọn họ lại đồng thời nghiêng đầu nhìn về phía tôi.
Tôi hơi lúng túng rụt cổ lại, mở miệng xin lỗi: "Chuyện này, xấu hổ quá, tôi quên mất, thật sự đấy, hôm nay tôi hơi bận nên..." Tôi ấp úng cả nửa ngày vẫn không nói ra được lý do nào cả.
Anh Thừa Trị thấy tôi lúng túng thì lên tiếng cắt ngang lời giải thích gượng gạo của tôi: "À, cũng đúng dịp thật đấy, hôm nay ba chúng ta cùng ăn cơm có được không."
Nghe thế thì tôi vui vẻ gật đầu, như vậy thì đã có một phương án giải quyết khá vẹn toàn rồi, tôi cũng không đến mức quá khó xử nữa.
Tôi nhìn Trâu Mộ Sơn thử, hắn ta không vui lắm nhưng cũng không tức giận, thái độ cứ không nóng không lạnh như thế, chỉ khẽ gật đầu.
Ba người chúng tôi cùng đi một quán cơm gia đình bình thường để ăn. Gọi một vài món điểm tâm ngồi ăn trong một gian phòng, anh Thừa Trị chu đáo tuy không quen nên lời nói rất ngại ngùng, nhưng anh lại rất có sức khống chế được hướng đi của cuộc tán gẫu, cứ đem đến từng đề tài một để cho bầu không khí không không đến nỗi quá lúng túng.
Trâu Mộ Sơn nói chuyện với anh Thừa Trị rất vui vẻ, hai người chuyện trò về công việc, lại nói phiếm rằng thường thì thích vận động nhẹ nhàng. Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhìn hai người bọn họ nói chuyện vui vẻ đến thế thì tôi nhân dịp đứng dậy vào nhà vệ sinh điểm trang lại chút.
Nhà vệ sinh ở bên tay trái phía trước hành lang, tôi đi đến hướng nhà vệ sinh.
Thiết kế của quán ăn này làm tôi rất thích, trên hành lang bày đầy những chậu cây xanh biếc. Tôi từ nhỏ đã là một người rất không trung thực rồi, mỗi lần đi siêu thị ngang qua hàng gạo thì sẽ không nhịn được mà với tay bóc một nắm. Cứ như bây giờ vậy, tôi thấy những chậu cây xanh biếc này thì cũng không chịu nổi mà đi đến đưa tay vuốt nhẹ lá của nó.
Lúc tôi đang hăng say vuốt ve nó, trong lòng cũng đang thích thú thì tôi bỗng phát hiện có người đang đứng đằng sau lưng mình.
Anh ta đứng ở trong bóng tối, lưng tựa vào tường, trong miệng đang hút một điếu thuốc rồi lại phả ra một làn khói trắng. Tôi cau mày rồi bước nhanh hơn vào nhà vệ sinh.
Bởi vì tôi cảm thấy người này rất quen thuộc, khí chất, thân hình, thậm chí là mùi hương trên người của anh ta đều rất giống với Mộc Dương Thịnh, trong lòng tôi lập tức phun một bãi nước bọt nghĩ thầm sẽ không trùng hợp đến thế chứ rồi bước nhanh hơn.
Tôi đã chuẩn bị xong để gặp Trâu Mộ Sơn, nhưng tôi vẫn chưa sẵn sàng để gặp anh ta. Hiện tại tôi có thể ngồi xuống cùng nhau tán gẫu với Trâu Mộ Sơn một chút, nhưng tôi lại không tán gẫu với anh ta nổi.
Vừa bước tới cửa nhà vệ sinh thì đã bị một người kéo lại.
Đúng, người kia đúng là Mộc Dương Thịnh.
Anh ta bỗng nhiên kéo tôi vào lồng ngực mình, tôi còn chưa kịp lên tiếng thì anh ta đã cúi xuống chặn lại môi tôi rồi.
Nụ hôn này đến đột ngột quá làm tôi không trở tay kịp, tôi bắt đầu giãy dụa. Anh ta đưa tay ôm chặt lấy eo tôi, giam cầm tôi vào lồng ngực của anh ta. Xung quanh tôi đều đầy rẫy hơi thở của anh ta, anh ta ngang ngược hôn mà chẳng cho tôi cơ hội nào để trốn tránh.
Tôi bị Mộc Dương Thịnh hôn đến chóng mặt, tôi hơi mơ màng, sao anh ta lại ở đây chứ? Sao anh ta lại hôn tôi? Tôi không cách nào chống đỡ được nụ hôn bỗng ập đến của anh ta này, tôi một bên xô ra một bên vừa muốn thoát khỏi anh ta, anh ta hôn đến mức quá điên cuồng, quá nóng, hôn đến nỗi lòng tôi cũng ngứa ngáy theo.
Anh ta dùng lưỡi cậy răng tôi ra, lưỡi anh ta đuổi theo lưỡi tôi mà dây dưa triền miên không dứt. Đầu óc của tôi bỗng như nổ tung vậy, trở nên trống rỗng. Trái tim của tôi hồi hộp mà nhảy lên thình thịch.
Tôi không sao hình dung ra được tâm trạng hiện tại của mình, tôi cũng không biết nên miêu tả cảm giác anh ta mang đến cho tôi như thế nào. Nụ hôn của anh ta khiến tôi trầm luân, nhưng một tia lý trí cuối cùng còn sót lại nói cho tôi biết rằng, tôi với anh ta không nên như vậy. Tôi bỗng đẩy anh ta ra, lần này anh ta không đề phòng nên rốt cuộc cũng bị tôi đẩy ra.
Anh ta cứ nhìn tôi như thế, ánh mắt bình tĩnh như hồ thu, phẳng lặng không một tia gợn sóng, màu đen trong con ngươi phản chiếu lại hình bóng của tôi, chỉ một mình tôi thôi. Anh ta vươn tay xoa mặt tôi, có lẽ là vì đứng ở hành lang lâu quá nên tay anh ta có chút lạnh.
Anh ta nhìn tôi hỏi từng chữ từng chữ: "Sao em lại đi cùng với Trâu Mộ Sơn?"
Tôi nghiêng mặt đi, tức giận trả lời lại: "Chuyện của tôi không cần anh phải quan tâm!"
"Em không thể cùng ở một chỗ với hắn ta được!" Anh ta hung dữ nói.
"Vì sao?" Tôi cũng không cam lòng yếu thế mà hỏi ngược lại.
"Anh không cho phép!" Tôi thấy gân xanh nổi lên giữa trán anh ta, tôi cảm nhận được sự phẫn nộ của anh ta, tôi còn hơi thấy buồn cười, anh ta đang giận cái gì chứ?
Tôi cười lạnh trả lời: "Anh! Anh dựa vào đâu mà không cho phép chứ!"
Tôi thấy anh ta vô lực buông thõng hai tay xuống, anh ta cúi đầu mà chẳng nói gì, cũng không nhìn tôi, tôi không biết anh ta đang nghĩ gì trong lòng nữa.
Qua một hồi lâu anh ta bỗng ngẩng đầu lên kéo tôi đi về phía phòng ăn của chúng tôi.
Tôi sửng sốt, cũng không ngừng giãy dụa ra sức thoát khỏi bàn tay đang kéo tôi đi này của anh ta.
Anh ta dùng sức rất lớn, tựa như là lôi tôi đi vậy.
Đến phòng riêng rồi thì anh ta đẩy cửa kéo tôi vào trong, sau đó lại hung ác nhìn chằm chằm Trâu Mộ Sơn mà quát: "Hai người dựa vào đâu mà đi gặp mặt nhau chứ! Sau này mày đừng đến gặp em ấy nữa!"
Trâu Mộ Sơn không trả lời, cũng không nhìn anh ta lấy một cái mà chỉ vui vẻ nói chuyện tiếp với anh Thừa Trị.
Anh Thừa Trị cũng không có phản ứng gì lớn lắm, anh ấy chỉ nhìn tôi rồi lại nhìn Mộc Dương Thịnh, trên mặt không có cảm xúc gì cả, tôi cũng không đoán được anh ấy đang suy nghĩ gì nữa.
Mộc Dương Thịnh thấy thái độ thái độ thờ ơ này của Trâu Mộ Sơn thì rất tức giận, anh ta vọt đến kéo Trâu Mộ Sơn dậy rồi hét vào mặt hắn ta: "Khốn khiếp! Mày đứng lên cho tao!"
Anh ta nắm lấy cổ áo của Trâu Mộ Sơn kéo hắn ta từ trên ghế đứng dậy.
Tôi thấy sự việc đã phát triển quá mức tưởng tượng của tôi nên vội vã lên tiếng ngăn cản: "Dừng tay lại! Anh dừng lại cho tôi!"
Nghe thấy tiếng hét của tôi thì Trâu Mộ Sơn cùng Mộc Dương Thịnh đều dừng lại.
Đúng lúc này thì anh Thừa Trị quay sang nói với hai người đang giương cung bạt kiếm này: "Được rồi, đừng có ồn ào nữa, ngồi xuống trước đã. Tôi thấy Vi Vi cũng đói bụng rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện được không?"
Tôi hung tợn trừng mắt nhìn hai tên gây chuyện này, có lẽ hai người họ cũng cảm thấy chuyện hôm nay không đúng cho lắm nên cả hai liền ngồi đàng hoàng xuống.
Tôi rất tức giận nên ai cũng không thèm để ý đến cả, chỉ đi đến ngồi xuống bên cạnh anh Thừa Trị. Anh Thừa Trị gắp thức ăn cho tôi, tôi cũng nhân tiện ăn liên tục mà chẳng thèm ngẩng đầu lên nhìn bọn họ.
Tôi thoáng nhìn hai người đang ngổn ngang cảm xúc mà dùng mắt ra sức nhìn chòng chọc vào anh Thừa Trị, tôi lại ngẩng đầu lên nhìn anh Thừa Trị thì chỉ thấy khóe môi anh ấy đang cong lên mỉm cười, bộ dạng như thể đang rất vui.