CHƯƠNG 49: TÔI KHÔNG ÉP ANH TA
Tiêu Tiêu lại nói tiếp với tôi: "Mộc Mộc lúc chưa gặp được cậu thì đúng là rất trác táng, thế nhưng sau khi gặp được cậu thì mình phát hiện anh ta đã thay đổi, sự tồn tại của cậu đối với anh ta không giống như vậy đâu, trong lòng anh ta cậu rất đặc biệt. Anh ta nguyện ý vì cậu mà rời bỏ cả vườn hoa, vứt bỏ nhiều yến oanh như thế là vì anh ta chỉ muốn tốt với cậu. Những chuyện này lẽ nào cậu không cảm nhận được? Hay là vì giữa cả hai không có cách nào đến với nhau nên cậu mới chọn việc quên lãng anh ta đi."
Tôi cúi đầu không lên tiếng, tôi không biết mình đang suy nghĩ gì trong lòng nữa. Tôi rất hoang mang, tôi cảm thấy những điều Tiêu Tiêu nói đều đúng cả, anh ta đối xử tốt với tôi, anh ta dịu dàng với tôi, tôi không phải không cảm nhận được. Nhưng tôi không muốn thừa nhận rằng là vì tôi đã tổn thương anh ta, là vì tôi đã bỏ rơi anh ta, là vì tôi đã không tin tưởng anh ta đến như thế nên anh ta đã biến thành bộ dạng như bây giờ, trở nên xa lạ với trước đây.
Tôi ầm ừ mở miệng nhưng cũng không nói cho tròn được câu nào cả: "Mình..." Tôi bỗng nghẹn lời, tôi không biết mình muốn nói gì, một chữ "Mình" cứ mắc mãi ở đấy, sau đó lại rơi vào trầm mặc. Tôi nghĩ tôi suy, cảm thấy anh ta không thể nào thay đổi chỉ vì một người không có tương lai với anh ta được.
Thấy tôi không nói nên lời thì Tiêu Tiêu dò hỏi tôi: "Vi Vi, mình có thể nhờ cậu giúp một chuyện được không? Ừm... Cậu có thể đi khuyên nhủ Mộc Mộc được không, mình không muốn thấy anh ta có bộ dạng như vậy đâu, không muốn anh ta trở thành người sa đoạ đến thế.”
Câu nói này như thể đả động đến tôi vậy, khiến tâm trạng tôi càng thêm không ổn, tôi trừng mắt nhìn Tiêu Tiêu rồi lớn giọng hét lên: "Không thể nào! Mình không thể làm như thế được, tại sao mình phải làm như thế chứ? Mình dựa vào cái gì để làm vậy chứ? Cậu không đành lòng nhìn anh ta trở thành bộ dạng như vậy, thế cậu sẽ nhẫn tâm nhìn mình trở thành như thế đúng không? Mình biết tình cảm của mình nếu so ra còn kém hơn tình cảm của cậu dành cho Mộc Mộc, thế nhưng cậu có từng nghĩ qua không, cậu như thế này khiến mình rất khó chịu."
Tôi như thể một đứa bé đã chịu tủi thân rất lớn mà cứ mãi khóc không ngừng.
Tiêu Tiêu ôm lấy tôi, không ngừng vuốt ve lưng tôi, chần chừ thật lâu cũng không mở miệng nói gì.
Tôi biết cậu ấy muốn nói gì, tôi cũng biết rõ cậu ấy đang lo lắng điều chi, thế nhưng tôi của bây giờ không thể thuyết phục bản thân đi gặp anh ta được, mặc dù tôi cũng đã nghĩ tôi đúng là nên đi khuyên nhủ anh ta.
Bởi vì lúc trước đã từng trả thù Trâu Mộ Sơn, vì vậy tôi biết được cảm giác chua xót đấy, tôi không muốn anh ta cũng phải như vậy.
Thấy tâm trạng tôi cũng dần ổn định nên Tiêu Tiêu lại mở miệng: "Vi Vi, cậu phải biết muốn tháo chuông thì phải tìm người buộc chuông, vì thế cậu có thể suy nghĩ kỹ lại một chút có được không."
Môi tôi hơi mấp máy, muốn mở miệng nhưng lại không biết phải nói gì. Anh ta trở thành bộ dạng như vậy đúng là tôi có trách nhiệm, việc này tôi không phủ nhận.
Thế nhưng anh ta trở thành bộ dạng như hiện tại đâu phải do tôi ép anh ta, tôi không ép buộc anh ta phải đưa ra lựa chọn nào cả, đây là con đường mà anh ta đã tự chọn. Tôi không muốn nhúng tay vào cuộc đời anh ta nữa, tất cả con đường sau này anh ta phải tự bước tiếp, tôi không có tư cách gì để theo anh ta nữa cả, thế nên tôi không cần phải đến quấy rầy anh ta nữa.
Tiêu Tiêu tiếp tục khuyên nhủ tôi, tôi vẫn như cũ không nói lời nào, sau đấy Tiêu Tiêu cũng cảm thấy không cần phải khuyên tôi tiếp nữa. Thành luỹ cao vời, đã cản thì không thể đến, đã mời thì thiên quân vạn mã cũng không ngăn nổi. Vì thế mặc kệ Tiêu Tiêu nói cái gì tôi cũng nghĩ rằng hiện tại bản thân không cần phải thay đổi lập trường một lần nữa.
Cứ để hai chúng tôi như bây giờ đi, anh ta tiếp tục lưu luyến với vườn hoa của mình, tôi tiếp tục im lặng phấn đấu việc tôi. Có lẽ chờ đến ngày nào đó tôi thông suốt lần nữa, khi ấy tôi sẽ tìm đến anh rồi nói rằng mình không để bụng đâu, mình cũng có thể theo kịp chân anh đấy thôi, chỉ là không biết ngày đó phải chờ đến lúc nào nữa, phiền anh buông tha tôi, tôi sẽ từ từ nghĩ cho thấu đáo.
Sa ngã chán chường lâu như vậy thì rốt cuộc hôm nay tôi mới có sức sống mà trang điểm sửa soạn lại một phen để chuẩn bị đi làm.
Tôi chọn cho mình một bộ tây trang, sau khi mặc xong lại nhìn bản thân buộc tóc dài lên cao có vẻ gọn gàng nhanh nhẹn ở trong gương, hơi già dặn một chút. Sáng sớm dậy trang điểm cho đẹp đẽ, tôi còn ra sức kẻ lông mày cho đậm hơn một chút, mong rằng như thế thì tôi sẽ có đủ hào khí.
Tôi nhìn bản thân ở trong gương, rất hài lòng. Bao lâu rồi tôi không có tự tin như vậy, bao lâu rồi tôi không để bản thân xinh đẹp lại được như vậy. Tôi tươi cười bước ra khỏi phòng, chuẩn bị đi làm. Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ là con người tràn đầy sức sống, sẽ không còn vì lời của người khác mà đau thương, sẽ không còn vì chuyện của người khác mà hao tâm, tôi vẫn là chính tôi, là tôi vui vẻ.
Tôi mang giày cao gót đến công ty, chuẩn bị bước vào trong thì lại bị một bóng người bỗng xuất hiện làm cho sợ hết hồn, nhìn kỹ lại thì ôi, lại là Trâu Mộ Sơn.
Thấy hắn ta thì trong đầu tôi lại hiện lên bốn chữ, bám dai như đĩa. Tôi không nhịn được thở dài, sao cuộc đời lại lắm rắc rối vậy chứ.
Hắn ta vẫn như thường ngày cản tôi lại, lôi kéo tôi rồi nói một ít lời tôi không làm sao nghe hiểu được. Tôi thì không giống thường ngày mà hất phăng tay hắn ta ra, tôi không nói gì mà cứ nhìn hắn ta, cứ lẳng lặng nhìn như thế. Hắn ta cũng cảm nhận được tôi không giống với dĩ vãng.
Hắn ta cũng không vô lại như trước đây nữa, hắn ta thả lỏng bàn tay đang nắm chặt lấy tôi ra. Hắn ta thả chậm giọng điệu lại, nói với tôi: “Vi Vi, em có thể cho anh thêm một cơ hội nữa được không, nói chuyện với anh một chút đi, hai chúng ta tán gẫu một lát được không?”
Tôi nhìn hắn ta, nhìn người đàn ông từng khiến tôi si mê này. Tôi nghĩ đã đến lúc hạ màn rồi, tôi nên nói rõ với hắn ra rằng chúng ta không thể quấy rầy với nhau như vậy được nữa. Nếu cứ tiếp tục như thế thì chỉ còn nước làm lỡ chân hắn ta, cũng khiến tôi chậm bước, hai chúng tôi cũng sẽ không có kết quả tốt đen gì.
Tôi nhìn hắn ta khẽ gật đầu mở miệng bảo: “Được, thế anh có thể chờ đến lúc tôi tan ca được không, bây giờ tôi phải đi làm đã. Đã lâu rồi tôi chưa đi làm, không thể lại bỏ việc tiếp được.”
Có lẽ hắn ta cũng không ngờ đến tôi sẽ ôn hòa nhã nhặn nói chuyện với hắn ta như vậy, không ngờ rằng tôi sẽ bình tĩnh đến thế, tôi thấy trong mắt hắn ta có hơi chút sửng sốt.
Thế mà tôi lại có ý đồ xấu mà trêu chọc hắn ta, tiếp tục cười với hắn ta bảo rằng: “Bỏ việc nữa thì lương tôi cũng không có mà nhận, tôi sẽ bị sếp bắn bỏ đấy.” Nói xong cũng không để ý đến hắn ta nữa mà bước tiếp về phía trước, bỏ hắn ta đứng ỳ lại một chỗ, trên mặt toàn là dấu chấm hỏi nghi hoặc.
Không cãi vã với Trâu Mộ Sơn nên tâm trạng của tôi rất tốt. Lâu rồi không đi làm, nhưng cảm giác tất cả vẫn giống như cũ vậy, cùng với đồng nghiệp mắng mỏ lãnh đạo ở sau lưng, trước mặt lãnh đạo thì a dua nịnh nọt. Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, cảm giác như thể hôm nay chuyện gì cũng thuận lợi vậy.
Thế nhưng người có tâm trạng tốt còn mau quên hơn so với người bận rộn, giống như người vô tư cẩu thả như tôi đây, vậy mà lại thật sự quên rằng mình đã đồng ý với Trâu Mộ Sơn tối nay sẽ đến nói chuyện phiếm với hắn ta một lát.
Thế nên lúc chiều thấy anh Thừa Trị mời tôi đi ăn cơm cùng thì tôi chẳng do dự gì mà đồng ý ngay.
Kết quả lúc tan tầm tôi vừa đi đến cửa công ty thì đã thấy hai người đàn ông cùng nhau ngẩng đầu, rướn cổ lên nhìn tôi như vịt trắng vậy.