Cùng Nhà Khác Ngỏ

Chương 45: CHƯƠNG 46 TÔI TIN VÀO MẮT MÌNH




CHƯƠNG 46: TÔI TIN VÀO MẮT MÌNH

Tôi chỉ biết cười khổ rồi lắc đầu nói với Tiêu Tiêu: "Lúc trước là mình sai, mình không nên tin vào Lưu Huyên Huyên. Thế nhưng giờ mình nghĩ kỹ lại thì chuyện không có lửa làm sao có khói, có khe hở thì gió mới lọt đâu phải ai cũng gặp được. Tại sao Lưu Huyên Huyên lại nói anh ta có người đàn bà khác ở bên ngoài, không phải cô ta chắc chắn mình sẽ tin mà là vì cô ta biết lý do này ai cũng sẽ tin."

Tiêu Tiêu không giải thích vì Mộc Dương Thịnh nữa mà cậu ấy chỉ lẳng lặng nghe tôi nói.

Tôi thấy cậu ấy dần trầm lặng lại thì nói tiếp: "Chuyện này mình đã chứng kiến tận mắt rồi, anh ta không còn chỗ nào để ngụy biện được đâu. Mình cũng đã điện thoại cho anh ta, nhưng mà chỉ được anh ta nhắn một tin đang bận họp lại để lấp liếm cho qua. Tất cả đều là mình tự mắt chứng kiến, tự mình trải nghiệm được. Mấy lần trước cậu bảo mình toàn là nghe tin đồn mà thôi, giờ thì là thật rồi đấy." Nói xong cả đoạn dài này thì tôi nhìn cậu ấy, đầu cậu ấy đã cúi xuống rất thấp, tự như một học sinh làm sai bị thầy cô dạy bảo vậy.

Tôi thở dài, nghĩ dù sao chuyện này cũng không liên quan đến cậu ấy, cậu ấy chỉ là một người truyền lời vô tội mà thôi. Nghĩ thế thì liền đưa tay lên xoa đầu cậu ấy: "Không sao cả, chuyện này đâu liên quan gì đến cậu đâu, mình cũng sẽ không giận, vì vậy cậu không cần quan tâm mấy chuyện này nữa. Nếu anh ta thật sự muốn nói cho rõ ràng thì đã tự mình đến tìm mình rồi chứ không phải trốn tránh nhờ người khác chuyển lời như bây giờ đâu. Vì vậy hai chúng ta cứ như lúc trước nhé, được không?"

Nghe thế thì cảm xúc của Tiêu Tiêu ổn định hơn nhiều. Tôi không nói tiếp chuyện đấy nữa mà chuyển chủ đề sang phim điện ảnh, sau đấy Tiêu Tiêu lại như đứa trẻ lành sẹo quên đau mà nối tiếp chủ đề điện ảnh này của tôi.

Tối đến tôi lại về phòng mình rồi nằm lên giường suy nghĩ. Tôi không biết chỗ nào có vấn đề, tôi cũng không nghĩ ra được bất kỳ lý do nào để tự nhủ mình tin tưởng Mộc Dương Thịnh. Đối với tôi mà nói thì không có chuyện gì khiến tôi tổn thương khó chịu hơn việc bị phản bội lại lần nữa. Huống hồ người phản bội này đã từng thề non hẹn biển trước mặt tôi rằng anh ta sẽ không làm như thế, anh ta còn từng khiến tôi tin tưởng, giờ nghĩ lại đúng là nực cười mà. Tôi thật sự không nghĩ ra nỗi, tại sao cuộc đời của tôi lại như thế chứ!

Bỗng nhiên cảm thấy thất vọng về bản thân, một người lang bạt đến nơi thành thị xa lạ, lúc đầu là vì tình yêu, sau đó lại vì cuộc sống, cho đến tận bây giờ tôi lại chẳng biết mình vì điều gì nữa, hiện tại rất mơ hồ.

Tình yêu không có hy vọng, công việc không khá hơn, thế hiện tại rốt cuộc vì cái gì mà tôi phải ở lại chốn thành thị xa lạ này? Tôi bỗng bắt đầu nghiêm túc nghĩ kỹ về cuộc đời của chính mình, tôi đã không còn là bé con, tôi bây giờ phải có trách nhiệm với cuộc đời của chính mình.

Trước đây có hiểu lầm cùng cãi vã với Mộc Dương Thịnh đã để tôi hiểu rằng: Không được tin lời của người khác quá dễ dàng. Phải tin vào mắt của mình. Nhưng thực tế đã tát một cái thật mạnh vào mặt tôi, tôi nghĩ có lẽ không cần phải đợi lời giải thích của Mộc Dương Thịnh làm gì nữa đâu.

Trước đây xương cá đã khiến tôi không dám ăn cá tuỳ tiện nữa, thế mà khi lấy lại được dũng khí thử lại lần thứ hai thì tôi lại bị hóc xương đau rát cả cổ họng, sau này sao tôi dám thử lại được chứ.

Tôi lại tiếp tục nghĩ một lúc nữa, ngay lúc sắp ngủ thiếp đi thì tôi nghe được có người gõ cửa phòng mình.

Tiêu Tiêu ngoài cửa nhỏ giọng hỏi: "Vi Vi, Vi Vi, Vi Vi cậu ngủ chưa?"

Tôi định giả vờ ngủ không nghe thấy cậu ấy gọi, thế nhưng lại nhớ đến dáng vẻ tủi thân của cậu ấy ngày hôm nay nên tôi không đành lòng gạt cậu ấy, tôi bảo: "Chưa ngủ, vào đi."

Con bé rất uất ức đưa điện thoại di động cho tôi xem, trong đấy có một dòng tin ngắn, là của Mộc Dương Thịnh gửi tới, tin nhắn viết thế này: "Tiêu Tiêu, có thể bảo em ấy xuống dưới gặp tôi một lát được không. Tôi đợi em ấy ở dưới lầu, cảm ơn."

Tôi nhìn Tiêu Tiêu rồi cười bảo: "Biết rồi."

Tiêu Tiêu vẫn không đi, cậu ấy cứ đứng trước cửa nhìn tôi một lúc lâu, sau đấy lại nhỏ giọng nói: "Cậu sẽ đi sao? Cậu sẽ đi gặp anh ta à?"

Tôi không trả lời, nhưng thấy cậu ấy cứ tủi thân đứng nơi cửa thì lòng tôi không chịu được, đành nói với cậu ấy: "Mình thay đồ một lát rồi xuống ngay."

Tôi cảm thấy Tiêu Tiêu rất vui vẻ mà rời đi, chỉ còn tôi ngồi lại trong phòng ngửa mặt nhìn trần nhà mà đầy phiền muộn.

Tôi thở dài một hơi, bởi vì tôi thật sự không biết khi tôi xuống gặp anh ta rồi thì sau đấy lại nói gì? Thế nhưng tôi vẫn sửa soạn rồi chuẩn bị đi xuống.

Tôi sửa soạn rất chậm, nói thật, thật sự tôi không muốn xuống gặp anh ta. Tuy bảo chuyện này tôi chẳng làm sai chỗ nào cả, nhưng tôi vẫn không muốn gặp mặt anh ta, thậm chí tôi còn có chút sợ hãi phải gặp anh ta ở tình huống như thế này.

Rốt cuộc tôi cũng lê lết đi xuống dưới lầu, anh ta vẫn đứng ở chỗ đón tôi như xưa, tôi kéo khóe miệng lên nở một nụ cười khổ, cảm khái rằng đúng là cảnh còn người mất, cũng vừa làm cho tất cả dũng khí của tôi đã xây dựng nên ở trong lòng để đến gặp anh ta vỡ tan tành. Tôi mím môi lại, cố gắng làm ra vẻ mặt không cảm xúc.

Tôi nhìn anh ta, anh ta cũng nhìn tôi, cả hai đều không ai lên tiếng. Cứ thế lặng im một lúc lâu, loại lặng im này thật khiến người ta khó chịu.

Tôi không chịu nổi nên chủ động mở miệng phá vỡ sự im lặng làm người ta ngột ngạt này: "Anh muốn nói cái gì?"

Thấy tôi chủ động mở miệng thì anh ta lí nhí trả lời lại: "Anh, hôm nay anh, em biết anh không phải loại người đó mà."

Tôi bỗng nhiên rất muốn cười anh ta, anh ta bảo anh ta không phải loại người đó, thế anh ta là loại người gì đây? Là anh ta bảo tôi phải tin vào mắt của mình, là anh ta bảo tôi không được tin những lời giả dối của người khác, thế giờ tôi tin vào mắt mình rồi thì anh ta lại phủ nhận mấy câu nói này.

Anh ta bảo mắt tôi thấy không phải anh ta thật sự, giờ anh ta bảo tôi phải hiểu rõ hoàn toàn anh ta. Nói thật đấy, giờ tôi đến cả bản thân cũng mơ hồ không biết mình là gì nữa, bây giờ tôi còn hiểu rõ được anh ta là loại người gì à?

Thấy tôi không nói gì thì anh ta lại chậm chạp mở miệng: "Vi Vi em đừng như thế, em biết anh mà, em phải tin tưởng anh chứ, được không? Anh có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ ở trong lòng thật đấy."

Tôi cười nhạo rồi hừ lạnh nói: "Tin anh à? Tôi tin anh chứ, tôi tin anh hôm nay đúng là đã đi họp, tôi tin anh chứ, tôi tin anh bận đến nỗi không nghe điện thoại của tôi được, tôi cũng tin anh, tôi tin anh chỉ có mỗi tôi trong lòng mà thôi."

Anh ta lúng túng đứng tại chỗ, cúi đầu thấp xuống không nói gì nữa.

Tôi lại tiếp tục nói: "Anh cũng nghe đấy, mấy câu này buồn cười lắm đúng không? Tôi đúng là đã tin tưởng anh mà không phải sao?"

Anh ta bỗng ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt sáng lấp lánh nói với tôi: "Không, không phải như thế, Vi Vi em phải biết rằng anh thật sự có nỗi khổ bất đắc dĩ trong lòng. Em ở đây đợi anh thêm một khoảng thời gian nữa được không, đợi anh một lúc, anh sẽ nhanh chóng xử lý hết cả, thật đấy."

Tôi thấy anh ta như thế thì bỗng nhiên cảm thấy rất xa lạ, như thế thì anh ta khác gì tên cặn bã Trâu Mộ Sơn chứ? Tôi nói với anh ta: "Anh biết cái gì gọi là không dám không? Không phải tôi không tin anh, mà là tôi không dám tin anh nữa."

Tôi thấy được sự xấu hổ trong mắt anh ta, anh ta đi đến định ôm lấy tôi thì bị tôi né tránh. Tôi lùi về sau vài bước, có thể nói là cách ra một khoảng an toàn. Tôi không muốn nói gì với anh ta nữa, tôi cảm thấy không có gì cần phải tiếp tục quấy rầy nhau thêm, giống như tôi với Trâu Mộ Sơn vậy...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.