Cùng Nhà Khác Ngỏ

Chương 44: CHƯƠNG 45 LÒNG NGƯỜI YẾU ĐUỐI VẬY ĐẤY




CHƯƠNG 45: LÒNG NGƯỜI YẾU ĐUỐI VẬY ĐẤY

Hai chúng tôi đi dọc theo bờ cát, tôi nhìn thấy cái bóng của chúng tôi song hành nhau, trong ký ức, hai chúng tôi cũng từng trốn học đến bờ biển thế này. Hồi ấy không có phiền não gì, hai người cãi nhau ầm ĩ, thật là tự do.

Nhìn sườn mặt của anh Thừa Trị, tôi bỗng nhiên xúc động như muốn dốc hết tâm sự ra, muốn nói hết những chuyện xảy ra gần đây cho anh ấy nghe. Tôi cảm thấy chỉ có anh ấy mới hiểu rõ mình nhất.

Tôi ấp úng mở miệng: "Anh Thừa Trị, em..."

Anh nghiêng đầu nhìn tôi, hỏi: "Sao vậy? Em muốn nói cái gì thì nói đi, với anh em không cần phải che giấu, cũng không cần thiết phải che giấu."

Những lời này của anh ấy lập tức đánh trúng vào tâm trạng của tôi, đánh trúng vào nơi mềm mại nhất trong đáy lòng. Nước mắt của tôi cứ thế mà đột nhiên tuôn rơi, tôi không kìm được mà gào khóc, dừng bước chân, chầm chậm ngồi sụp xuống.

Tôi cứ như vậy mà ngồi xuống bên chân anh Thừa Trị, nhìn sóng biển cuộn trào, cảm nhận nước mắt mình đã tràn bờ. Tôi mở miệng nói với anh Thừa Trị: "Em cảm thấy lòng người thật yếu đuối, như là làm bằng thủy tinh vậy, thế nhưng là thủy tinh hai lớp. Em đã từng trao trái tim này cho một người, anh ta ghét bỏ mà ném nó qua một bên. Trái tim em vỡ nát, em rất khó chịu, nhưng lại có một người, nâng niu trái tim em lên, cẩn thận che chở. Nhưng em muốn nói là, ngay khi em bằng lòng trao trái tim em cho anh ta, anh ta cũng đã quẳng nó đi lần nữa. Lớp thủy tinh thứ hai cũng vỡ ra. Trái tim bây giờ đã thật nát tan rồi. Anh Thừa Trị, anh có nhận ra hay không, lòng người thật yếu đuối thế sao?"

Anh Thừa Trị không trả lời tôi ngay. Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy, anh ấy đang nhìn về phương xa, tôi không biết anh ấy đang nghĩ cái gì, có lẽ là đang nghĩ về lời nói của tôi.

Mãi hồi lâu sau, anh ấy mới trả lời tôi: "Vi Vi, em biết Tam Mao không? Chính là đứa trẻ đáng thương chỉ có ba sợi tóc ấy. Nữ tác giả người Đài Loan của Tam Mao, cô ấy cũng từng bị tổn thương, cô ấy nói với chồng của mình là Hà Tiên rằng: Hà Tiên, trái tim em tan nát. Vi Vi, em biết chồng cô ấy trả lời thế nào không? Hà Tiên trả lời cô ấy rằng: Trái tim tan nát rồi, anh giúp em lấy keo dính cao su dán lại. Vi Vi, em không cần phải thương tâm, đời người dù thế nào cũng sẽ gặp phải vài tên không ra gì, chẳng phải sao? Rồi sẽ có ngày em gặp một người đàn ông bằng lòng giúp em hàn gắn lại trái tim, người ấy sẽ cưng chiều em, dỗ dành em, coi em như là công chúa."

Tôi nghĩ về lời nói của anh ấy, khe khẽ tự giễu, tôi sẽ gặp được người như vậy sao?

Nhìn thấy ánh mắt mất mát của tôi, anh Thừa Trị tiếp tục an ủi: "Em sẽ gặp được người như vậy. Vi Vi, em phải tin tưởng chính mình."

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, anh cũng chăm chú nhìn tôi, hai chúng tôi như là nhớ đến thuở còn bé. Tôi chậm rãi mở miệng: "Thế nhưng em đã chẳng còn là cô bé ngây thơ trước kia nữa, em thay đổi rồi." Đúng vậy, tôi nghĩ tôi đã thay đổi rồi.

Lăn lộn ở nơi thành thị xa lạ này nhiều năm như vậy, chẳng ai quan tâm tôi gào khóc trong đêm khuya thế nào, cũng chẳng ai quan tâm tôi trằn trọc qua mấy thu. Bọn họ chỉ nhìn kết quả, tôi phải một mình chống chịu quá trình. Tôi học được mình không thể tỏ ra khác người trước mặt kẻ khác, không đi kể lể khổ sở khắp xung quanh, cũng giống như vậy, tôi cũng học được tự an ủi mình.

Anh ấy nhìn chằm chằm vào tôi, đột nhiên hét lên: "Một! Hai! Ba! Xem ai chớp mắt trước!"

Cảnh tượng này rất quen thuộc, tôi nhớ rõ khi còn bé hai chúng tôi vẫn thường chơi trò này, nhưng hình như lần nào người khởi xướng cũng là tôi. Thời gian thấm thoát, không ngờ hôm nay người khởi xướng trò chơi này lại chính là Viên Thừa Trị vốn nghiêm túc, không giỏi ăn nói.

Hai kẻ ấu trĩ nhìn nhau chằm chằm, không kẻ nào chịu chớp mắt trước, ai cũng không chịu thua. Kết quả cũng giống hệt như khi còn bé, tôi vẫn là thua. Anh ấy cười nói: "Xem đi kìa, em vẫn là em, vẫn là cô bé chơi trò chơi không muốn thua nhưng cuối cùng vẫn là thua đấy thôi."

Tôi nhìn anh ấy, bắt đầu cười lên hai chúng tôi lại hít thở gió biển, anh ấy thấy tôi ăn mặc phong phanh, lo là tôi sẽ sinh bệnh, cho nên đề nghị đưa tôi trở về. Tôi mỉm cười đáp ứng, tôi không muốn để cho người bên cạnh mình phải lo lắng, nhất là phải để cho người anh trai ấm áp này lo lắng.

Sau khi về đến nhà, tôi nhìn thấy Tiêu Tiêu ngồi ở phòng khách, hẳn là đang chờ tôi đây mà.

Bởi vì chiều hôm nay, tôi trong cơn tức giận không lý trí đã kéo Mộc Dương Thịnh vào danh sách đen, anh ta không tìm ra tôi, có lẽ là sẽ thông qua Tiêu Tiêu tìm tôi.

Tiêu Tiêu thấy tôi trở về thì lập tức đứng dậy, bước đến kéo tay tôi.

Tiêu Tiêu nhìn tôi, lúc đầu cô ấy không dám lên tiếng, tôi cũng nhìn cô ấy mà không nói gì, bầu không khí thật sự rất xấu hổ. Tôi cảm giác được Tiêu Tiêu đang đấu tranh tâm lý, không dám nhìn thẳng vào mắt tôi. Mãi hồi lâu sau, Tiêu Tiêu mở miệng nói với tôi: "Cậu và Mộc Mộc thế nào mình mặc kệ, hai chúng mình vẫn là bạn tốt."

Giọng nói của cô ấy đáng thương đến thế, cô ấy đứng trước mặt tôi như một đứa bé phạm lỗi lầm. Tôi không đành lòng lại trách móc cô ấy nữa, huống hồ chi chuyện này vốn không liên quan gì cô ấy. Tôi nhìn cô ấy, sau đó nở nụ cười, ôm lấy cô ấy rồi nói: "Sau này quan hệ của mình và Mộc Dương Thịnh có như thế nào thì cậu vẫn là bạn tốt của mình. Cho nên, cậu không cần phải sợ đâu, được chứ?"

Nghe thấy lời của tôi, Tiêu Tiêu mừng đến nhảy cẫng lên. Cô ấy vừa nhảy vừa ôm lấy tôi, vui vẻ nói: "Được! Tốt quá!"

Buổi tối hai chúng tôi lại cùng nhau làm tổ trên ghế sofa mà xem phim, đây là thú tiêu khiển mà hai đứa tôi yêu thích nhất. Tôi nhìn thấy Tiêu Tiêu há miệng vài lần, muốn nói chuyện nhưng cuối cùng lại không nói ra.

Tôi mỉm cười bất đắc dĩ, nghĩ rằng, mình không thể làm khó cô ấy quá được, suy cho cùng quan hệ của cô ấy và Mộc Dương Thịnh cũng thân thiết giống như quan hệ giữa tôi và Viên Thừa Trị vậy. Tôi nghĩ nếu có một ngày kia tôi cầu xin anh Thừa Trị việc gì đó, anh Thừa Trị chắc chắn cũng rất khó lòng từ chối tôi.

Vì vậy, tôi nhìn Tiêu Tiêu, mở miệng trước: "Chuyện của anh ta, cậu đã sớm biết rồi phải không?"

Tôi nhìn thấy Tiêu Tiêu hốt hoảng vần vò góc áo, cô ấy rất căng thẳng, không trả lời tôi. Tôi nghĩ, tôi đại khái là đã biết đáp án rồi.

Tôi mỉm cười vuốt mái tóc của cô ấy, nói với cô ấy: "Không sao cả, chuyện này không ảnh hưởng đến tình cảm chúng ta."

Tôi nhìn thấy được sự lưỡng lự dữ dội trong ánh mắt cô ấy, sau đó lại nghe cô ấy chầm chậm mở miệng nói: "Ừ... Chuyện này, thật ra là mình biết rồi. Anh ấy nói anh ấy sẽ xử lý tốt thôi, không mong cậu biết được. Cho nên mình cũng không dám nói cho cậu, mình biết làm như vậy là mình không đúng. Vi Vi, cậu, cậu đừng giận mình, có được hay không?"

Nhìn dáng vẻ yếu mềm của cô ấy, tôi sao còn có thể nổi nóng với cô ấy được, tuy rằng trong lòng vẫn có chút khó chịu nhưng tôi cũng không trách cứ cô ấy.

Kỳ thực đổi vị trí mà suy nghĩ một chút, nếu như tôi là Tiêu Tiêu mà nói, trong tình huống lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt thế này, tôi cảm thấy tôi cũng sẽ lựa chọn tin lời Mộc Dương Thịnh thôi.

Nhìn thấy tôi thật sự không tức giận, Tiêu Tiêu lấy hết can đảm mà hỏi tôi: "Có phải là cậu tức giận với Mộc Mộc hay không? Cậu không muốn nghe anh ấy giải thích một chút hay sao?" Nhìn thấy tôi không đáp lời, cô ấy lại nói tiếp, "Cậu thật sự không định nghe thử lời giải thích của anh ấy ư?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.