Cùng Nhà Khác Ngỏ

Chương 43: CHƯƠNG 44 THẬT KHÔNG NGỜ




CHƯƠNG 44: THẬT KHÔNG NGỜ

Anh Thừa Trị thích ăn cay, từ nhỏ đã có quen thói, mãi cho đến bây giờ cũng không sửa. Vì vậy hai chúng tôi bèn hẹn nhau đi ăn Lẩu cay.

Dầu ớt sôi trào, cả nồi đỏ tươi, Lẩu cay gây sốt khắp đại giang nam bắc đúng thật là ngon. Cháo Quảng, súp nấm, dầu hạt cải ngon lành làm người ta chắc lưỡi hít hà.

Tôi và anh Thừa Trị ăn rất vui vẻ, hai chúng tôi ngồi ở vị trí gần cửa sổ, xuyên qua cửa sổ thủy tinh là có thể thấy được người đến người đi bên ngoài.

Tôi rất thích đi ăn cùng với anh Thừa Trị, bởi vì ở trước mặt anh ấy tôi không cần phải e dè gì cả. Tôi ăn rất thoải mái, không cần phải quan tâm hình tượng, vì người kia ngồi ở đối diện tôi đây đã nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của tôi rất nhiều lần, cho nên chút hình ảnh ăn ngấu ăn nghiến này hoàn toàn chẳng là gì trước mặt anh ấy.

Đương lúc ăn uống thỏa thuê, tôi nhìn thấy từ trong quán cà phê đối diện bước ra hai người, một cặp xứng đôi vừa lứa. Thế giới này thực sự là châm chọc, người đã nói là đang họp hiện giờ lại nắm tay một cô gái khác đi ra từ trong quán cà phê, mỉm cười vui vẻ.

Có lẽ là đã nhận ra tâm trạng của tôi bất thường, anh Thừa Trị đặt cái chén trong tay xuống, khẽ hỏi: "Sao vậy? Sao em không ăn?"

Tôi nhìn Mộc Dương Thịnh đang dắt tay con gái ở phía đối diện, cười khẩy một tiếng, nói với anh Thừa Trị: "Không có gì đâu ạ, tụi mình tiếp tục ăn thôi anh." Nói xong tôi liền bắt đầu ngấu nghiến ăn nồi Lẩu cay trước mặt, tôi dùng điều này để mình không nghĩ đến chuyện đó nữa.

Tôi hy vọng biết bao nhiêu là mình nhìn lầm rồi, hy vọng biết bao nhiêu là anh ta thật sự đang họp, hi vọng biết bao nhiêu anh ta có một đứa em trai song sinh giống anh ta như đúc, trời biết tôi hi vọng như thế đến nhường nào...

Tôi càng nghĩ càng tức giận, không khống chế nổi tâm trạng của mình nữa, bật khóc nức nở trước mặt anh Thừa Trị. Tôi bỗng nhiên đau khổ như vậy làm anh Thừa Trị sợ rồi, anh ấy cuống quýt đứng dậy, đi sang bên tôi, hoảng hốt hỏi: "Làm sao, làm sao vậy? Là tướng ăn của anh xấu quá làm em sợ sao?"

Anh Thừa Trị nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, vụng về an ủi tôi. Tôi biết là anh ấy muốn chọc tôi cười, anh ấy muốn lừa tôi, giống như ngày trước khi tôi khó chịu không vui. Bất kể là người khác thay đổi thế nào, anh Thừa Trị vẫn là anh Thừa Trị đó của tôi.

Tâm trạng tôi ổn định lại một chút, tôi ra hiệu cho anh Thừa Trị là mình không sao. Tôi lấy điện thoại di động ra, bấm số của Mộc Dương Thịnh, chuông báo vang lên rất lâu anh ta mới nhận.

Xuyên qua cửa kính, tôi nhìn thấy "chàng lẳng lơ" Mộc Dương Thịnh kia lấy điện thoại di động ra, nhìn hồi lâu nhưng lại không nghe máy.

Tôi nghe đầu dây điện thoại bên kia vang lên giọng nữ máy móc và lãnh đạm: "Thật xin lỗi, cuộc gọi của quý khách tạm thời không có người nhận, xin hãy gọi lại sau. Sorry..."

Tôi cười lạnh, tức giận đặt điện thoại di động sang một bên. Vài phút đồng hồ sau, tôi nhận được một tin nhắn. Đúng vậy, là Mộc Dương Thịnh gửi cho tôi, nội dung rất ngắn gọn, chỉ có hai chữ: "Đang họp."

Tôi thật hết biết phải nói gì nữa, thật chẳng ngờ anh ta lại lừa gạt tôi, quả thật là không ngờ. Tôi cúi đầu im lặng không nói gì, sự ăn ý của tôi và anh Thừa Trị là ở chỗ tôi không nói lời nào, anh ấy cũng sẽ không tức giận, anh ấy sẽ kiên trì ở bên cạnh tôi, cho đến khi tôi chịu mở miệng nói chuyện đó cho anh ấy nghe.

Tôi cau mày, suy nghĩ rất lâu, ngẩng đầu nhìn Mộc Dương Thịnh bên ngoài cửa kính, anh ta và cô nữ sinh còn chưa đi xa, hai người cười cười nói nói, dáng vẻ rất là thân mật.

Tôi không muốn giữa hai chúng tôi có hiểu lầm gì, không muốn hai chúng tôi lại sinh ra hiềm khích nữa. Hạnh phúc mà tôi khó khăn lắm mới chờ được, tôi không muốn cứ để cho nó vuột đi như vậy.

Tôi đứng lên, anh Thừa Trị chủ động nhường đường cho tôi, tôi nhìn anh, mỉm cười với anh. Bước ra khỏi quán Lẩu cay, băng qua đường, tôi đi về phía Mộc Dương Thịnh.

Tôi nhìn bóng lưng thân mật của hai người họ, chân của tôi đạp lên cái bóng gần như trùng lắp lên nhau của họ. Tôi cảm giác được cơ thể của mình đang run run, tôi đang sợ, sợ bọn họ có thể thật sự có gì đó với nhau.

Tôi bước đến sau lưng hai người, nghe thấy tiếng cười sang sảng của Mộc Dương Thịnh, lại nhìn thấy cô bé kia hơi giương khóe môi. Tôi chợt phát hiện, hóa ra sự dịu dàng của Mộc Dương Thịnh không chỉ dành cho mình tôi.

Tôi rất phẫn nộ! Tôi thật không ngờ trong cuộc đời mình lại còn trải qua chuyện này một lần nữa. Một Trâu Mộ Sơn còn chưa đủ, bây giờ ông trời như thể lại đang đùa cợt tôi, lại cho tôi thêm một tên Mộc Dương Thịnh lăng nhăng nữa. Có lẽ tôi thật sự không thích hợp để yêu đương, nếu không thì vì sao mỗi lần yêu đương lại đều có kết cục giống nhau vậy chứ.

Không nén được tâm trạng căm phẫn trong lòng, tôi mở miệng quát lên: "Anh Mộc!"

Nghe thấy có người gọi mình, Mộc Dương Thịnh quay đầu lại, lúc nhìn thấy là tôi, ánh mắt của anh tràn đầy vẻ kinh ngạc, còn có một chút ít luống cuống. Anh ta đứng ở đó, vẫn nắm tay cô bé kia, mỉm cười lúng túng.

Tôi không đoán ra anh ta có tâm trạng gì khi nhìn thấy mình, tôi cũng không suy đoán anh ta sẽ giải thích với tôi hay là không. Hoặc là nói, tôi không dám nghĩ đến chuyện anh ta có thể giải thích với mình hay không. Tôi bỗng nhiên cảm thấy thật xấu hổ, tôi lấy thân phận gì để gọi anh ta đây, tôi không khỏi cười tự giễu, tôi quên mất, tôi không có tư cách.

Lau đi nước mắt, tôi xoay người chạy về, không quay đầu nhìn, cũng không dám quay đầu. Mộc Dương Thịnh hẳn là không đuổi theo, bởi vì, tôi với lòng hư vinh quấy phá chẳng hề biết đến điều ấy, chỉ ôm tâm tình nào đó mà chạy rất chậm. Kỳ thực, tôi muốn anh ta đuổi theo mình, tôi thật sự rất muốn để anh ta đuổi kịp tôi.

Về đến quán Lẩu cay, tôi nhìn thấy anh Thừa Trị đang cầm quần áo và túi xách của tôi, đứng chờ ở bên ngoài. Tôi qua quýt lau đi nước mắt trên mặt, không muốn để cho anh ấy nhìn thấy mình thảm hại như vậy.

Anh ấy đưa quần áo và túi xách cho tôi, không nói gì cũng không an ủi, tôi biết đây là sự ngầm hiểu giữa hai chúng tôi, tôi không nói anh ấy cũng hiểu.

Anh ấy lái xe chở tôi ra bờ biển. Rét tháng ba đã qua, khí trời dần trở nên ấm áp, nhưng gió biển vẫn rất lạnh.

Rào rào! Rào rào! Sóng biển vỗ bờ đá khiến những bọt sóng trắng xóa bắn tung tóe cao mấy thước. Sóng biển tràn lên bờ, khẽ khàng vỗ về bờ cát mềm, lại quyến luyến mà lui về, lần này đến lần khác, vĩnh viễn mà vỗ về không thôi, họa lên bãi cát những đường viền bạc, như là khảm lên biển khơi trùng điệp một chiếc khung bạc lấp lánh, làm cho biển rộng càng trở nên đẹp đẽ động lòng người.

Gió biển lạnh lẽo làm tôi dần tỉnh táo lại, trong đầu tôi không ngừng chớp hiện những cảnh tượng mà tôi và Mộc Dương Thịnh trải qua cùng nhau, như là một thước phim điện ảnh vậy. Tôi bỗng nhiên cảm thấy thế giới này quá đỗi buồn cười.

Trước kia vì tôi nhút nhát rụt rè, không dám tiếp nhận anh ta, bây giờ là tôi đã tiếp nhận anh ta rồi nhưng lại một lần nữa bị ái tình hung tàn đánh đến trọng thương.

Nước mắt trên mặt bị gió biển thổi khô thành những vệt dài, có chút đau đớn. Anh Thừa Trị đứng trước mặt tôi, che chắn gió biển cho tôi, thời gian trôi qua thật nhanh, ngày trước anh ấy còn nhỏ bé như thế, bây giờ lại cao lớn đến vậy. Anh ấy quay lưng về phía tôi, tôi không nhìn thấy được vẻ mặt anh.

Anh mở miệng phá vỡ trầm mặc giữa chúng tôi: "Tâm trạng em khá lên chút nào chưa?"

Tôi khẽ gật đầu, sau đó trả lời: "Vâng."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.