CHƯƠNG 43: NGƯỢC DÒNG CHUYỆN CŨ
Tôi nhớ lại hồi ấy khi đó hai đứa vẫn còn rất nhỏ, chúng tôi ở cùng một sống trong con hẻm nhỏ. Tôi nhớ thuở ấy anh vẫn luôn giành mẹ với tôi, vì chuyện này mà hai chúng tôi từng đánh nhau bầm dập, tôi nhớ khi đó gương mặt bên phải của anh ấy còn phải mang theo ba vết cào xuất ra từ tay tôi suốt gần nửa tháng.
Nói về tình cảm của tôi và anh Thừa Trị, vậy thì phải trở về rất lâu trước kia. Hai chúng tôi đã quen biết nhau từ lúc ba tuổi, nói cho đúng là, từ lúc ba tuổi hai chúng tôi đã quấn quýt với nhau rồi. Tôi từng giúp anh ấy đưa thư tình, giúp anh ấy giấu diếm cha mẹ, từng cùng anh ấy trêu chọc thầy cô, tôi biết tất cả tình sử của anh ấy, đương nhiên cũng từng cùng anh ấy mắng chửi mấy bạn người gái cũ kia. Thuở mới biết yêu, quyển tiểu thuyết còn chưa phải chính thống mà tôi viết ra, anh ấy chính là độc giả đầu tiên, cho dù anh ấy vẫn luôn ghét bỏ tiểu thuyết cho nữ quá bảo thủ, quá vô vị.
Trong quãng đời nhìn như là thanh mai trúc mã nhưng trên thực tế là ghét nhau, oán hờn nhau của hai chúng tôi ấy, thời khắc mà tôi ấn tượng sâu sắc nhất là hai chén tào phớ mà anh ấy mua mỗi sáng sớm, cùng với chiếc xe đạp Thống Nhất dùng để đi học mỗi ngày của anh. Tôi còn nhớ rõ chiếc xe đạp của tôi, từ khi mua được đã bị tôi cất mãi nhà kho, còn tôi thì làm bá vương, chiếm xe làm vương, hằng ngày hống hách sai bảo anh Thừa Trị chở tôi đến trường. Anh ấy dù có càu nhàu nhưng mỗi ngày đều rất biết điều, thành thật chở tôi đi, anh Thừa Trị đúng là nói năng chua ngoa mà lòng mềm như đậu hũ.
Theo thời gian trôi qua, chúng tôi đều dần trưởng thành. Anh ấy cười nói với tôi rằng mấy chuyện yêu đương trước kia đều là hoang đường hết, thề thốt với tôi mối tình đầu của mình vẫn còn đó, nụ hôn đầu tiên cũng còn, mà tôi thì cười lăn cười bò, hỏi anh ấy, mối tình đầu tiếp theo của anh là ai thế? Có mục tiêu chưa? Chọc cho anh ấy tức trợn mắt, rất lâu sau cũng không thèm để ý đến tôi.
Lúc lên cấp hai, bởi vì quan hệ của hai chúng tôi tương đối tốt, anh ấy lại có hơi bướng bỉnh nhưng rất nghe lời tôi, cho nên thầy cô xếp cho hai chúng tôi ngồi cạnh nhau. Thời đó còn chưa bắt đầu thịnh hành chuyện chia ranh giới bàn học, chỉ khi tôi chọc tức anh ấy, anh ấy mới hung dữ trừng mắt với tôi, nói với tôi vấn đề phân chia địa bàn, sau đó thì y như đứa con nít, hờn dỗi đẩy đồ đạc của tôi qua một bên. Kỳ thực khi đó, tôi rất thích anh Thừa Trị như vậy.
Trong thanh xuân của chúng tôi, không chỉ riêng anh Thừa Trị yêu đương thoáng qua vài lần, tôi cũng muốn nói chuyện yêu đương, dù sao tôi cũng là thiếu nữ tuổi mới biết yêu mà. Nhưng tôi rất nhát gan, nội quy trường học và kỷ luật lớp còn ở đó kìa, tôi cũng chỉ nghĩ thế thôi. Mãi đến một ngày, có một bạn nam cao lêu khêu chạy đến tỏ tình với tôi, tôi luống cuống không biết làm sao, vì không có ai để tin tưởng, lại không giữ được trong lòng chuyện này, tôi bèn kể chuyện này cho anh Thừa Trị.
Tôi còn nhớ rõ anh ấy lúc đó có chút đáng sợ, mặt mày hằm hằm hỏi tôi bạn nam kia là ai? Tên gì? Mặt mùi thế nào? Tôi cũng thành thật, trả lời bằng hết.
Tiếp theo chính là thông báo toàn trường ngày hôm sau, anh ấy đánh nhau. Anh Thừa Trị luôn luôn lịch thiệp và nho nhã, thậm chí là có hơi nhát gan, vậy mà lại đánh nhau, tôi không thể nào tin nổi chuyện này.
Tôi chạy đi tìm anh ấy, nhìn thấy anh ấy ngồi trong sân, mặt mày xanh xanh tím tím hết chỗ này đến chỗ kia, đau đến nhe răng nhếch miệng. Tôi hỏi anh ấy, anh ngốc à, sao lại muốn đi đánh nhau?
Anh ấy liếc nhìn tôi, chẳng nói chẳng rằng, ngoảnh đầu mặc kệ tôi, khóe miệng và khóe mắt đều có máu bầm, gương mặt sưng vù.
Kỳ thực, khi đó không phải là tôi không có cảm giác, anh ấy quả thật là đánh nhau một trận với cậu bạn nam tỏ tình với tôi. Cậu bạn nam đó cũng không thắng được gì, và từ ngày đó trở đi, hai người đã ghi thù nhau chỉ cần đụng mặt là sẽ hung tợn trừng mắt nhìn đối phương.
Hai chúng tôi cứ như vậy mà trải qua thời thanh xuân náo nhiệt của mình, mãi đến khi tôi mười bốn tuổi, vì công việc của mẹ, tôi rời khỏi ngõ phố thuộc về chúng tôi kia.
Tuy rằng rất luyến tiếc nhưng tôi vẫn là rời đi.
Cứ như vậy, chúng tôi đã không gặp nhau rất lâu rồi, mãi đến bây giờ, duyên phận lại để cho chúng tôi tương phùng.
Nhìn từng người quen trên bàn cơm, tôi lại không kiềm được mà nở nụ cười, anh ấy nhìn tôi, cũng dần cười lên.
Anh ấy nói với tôi: "Bạch Vi, em xinh đẹp rồi." Giọng nói anh trong vắt, mang theo cảm giác quen thuộc.
Tôi cười đáp lại: "Em vẫn luôn rất đẹp mà!"
Anh ấy cười không trả lời, Tiêu Tiêu vỗ tôi mà nói: "Thật không biết xấu hổ!"
Tiếp theo, tôi nhìn anh, lại khe khẽ mở miệng: "Anh càng thêm đẹp trai hơn rồi."
Anh Thừa Trị vẫn giống như trước kia, không muốn nói nhiều, phần lớn thời gian là hai chúng tôi nhìn nhau, mỉm cười quen thuộc, không cần nhiều lời, ăn ý như thế chúng tôi vẫn là có.
Toàn bộ quá trình ăn cơm trưa gần như chỉ có mình Tiêu Tiêu phát biểu, tôi và anh Thừa Trị thỉnh thoảng sẽ lên tiếng đáp lời. Xong chuyện, Tiêu Tiêu kiêu hãnh hất mặt nói với tôi: "Khen đi nè!"
Tôi nhìn dáng điệu như là con mèo con đang đòi vuốt ve của Tiêu Tiêu mà không hiểu nổi, nghi ngờ hỏi: "Hả?"
Tiêu Tiêu kiêu hãnh đáp: "Này nhé, trưa nay hai người lúng túng như vậy, chính mình làm chủ tất cả đó, khen đi chứ!" Cô ấy lại hất đầu, dáng vẻ rất là đáng yêu.
Tôi cười trả lời: "Ừ! Tiêu Tiêu cừ nhất!" Nói xong cũng tôi cũng bật cười.
Ở sau lưng tôi Tiêu Tiêu tức giận bĩu môi, mở miệng lầm bầm: "Có thế nào cũng thấy cậu đang dụ con nít hết!"
Tôi cười ha ha một tiếng, nhanh chân bước ra ngoài.
Hôm nay đi dạo phố với Tiêu Tiêu rất vui vẻ, nhất là lại gặp được anh Thừa Trị, thật là khiến người ta vui vẻ làm sao. Tôi và anh Thừa Trị trao đổi cách liên lạc với nhau, định lúc nào có dịp lại hẹn nhau đi ăn cơm lần nữa.
Cuộc sống lại trôi qua bình lặng, chỉ là gần đây Mộc Dương Thịnh lại rất bận rộn, thường hay chẳng thấy bóng dáng đâu. Lúc đầu tôi cũng không để ý, anh nói anh bận rồi, tôi liền tin rằng anh bận, anh nói anh có chuyện cần rời đi, tôi để cho anh rời đi.
Bởi vì sau khi đã trải qua chuyện của Lưu Huyên Huyên, tôi dần học được về tín nhiệm, tôi tin tưởng anh sẽ không giống như Trâu Mộ Sơn, tàn nhẫn với tôi như vậy.
Thế nhưng, tôi chỉ nhớ anh là một người đối xử rất tốt với tôi, là một người đáng để tôi tin tưởng và giao phó. Thế nhưng tôi lại đã quên, anh ta là đàn ông. Trước đây vẫn hay nghe người lớn nói rằng: "Thà là tin trên thế giới này có ma quỷ cũng đừng tin cái miệng xấu xa của đàn ông." Tôi vẫn cho đó là một câu nói đùa, lại chưa bao giờ suy xét kinh nghiệm của tiền nhân cũng rất quý giá.
Ngày hôm nay, Mộc Dương Thịnh gọi điện thoại cho tôi, nói hôm nay anh ta rất bận, không có thời gian đến tìm tôi, trấn an tôi là anh ta đang làm việc, phải họp đến rất khuya, bảo tôi ngoan ngoãn ở một mình hoặc là nghỉ ở nhà, cùng xem phim với Tiêu Tiêu.
Tôi luôn miệng đáp ứng, vậy thì cứ cắn hạt dưa ngồi xem phim ở nhà với Tiêu Tiêu đi, nhưng lại nhớ đến sáng hôm nay Tiêu Tiêu nói với tôi là mình phải tăng ca. Tôi khe khẽ thở dài, bỏ đi bỏ đi, tôi ở một mình vậy.
Đúng lúc hồi chiều anh Thừa Trị gọi điện thoại cho tôi, vì vậy tôi bèn hẹn anh Thừa Trị đi ăn một bữa với nhau, anh Thừa Trị lập tức đáp ứng.