Cùng Nhà Khác Ngỏ

Chương 41: CHƯƠNG 42 RA NGOÀI ĐI DẠO




CHƯƠNG 42: RA NGOÀI ĐI DẠO

"Khách quan, trứng chần nước sôi đến đây, còn có cháo vừa mới nấu, mau mau thưởng thức đi nha." Con bé đeo tạp dề, bưng cái khay có trứng chần nước sôi, dáng điệu hệt như một bà chủ gia đình.

"Cậu còn biết trêu đùa sao, Tiêu Tiêu của mình." Tôi còn tưởng là gần đây con bé này bị bạo quân dằn vặt nên đã biến thành một đứa cuồng công việc điển hình rồi chứ.

"Cậu đừng chọc mình, tiểu thư à, mau ăn sáng đi rồi chúng ta dạo siêu thị, mình muốn mua rất nhiều rất nhiều thứ đây!" Con bé vừa dọn dẹp nhà bếp vừa nói lẩm bẩm.

"Nếu như trứng chần nước sôi của cưng ăn ngon thì chị sẽ theo cưng, còn nếu quá dở, vậy thì cưng hẹn đồng nghiệp dẫn cưng đi đi nha. Ha ha ha." Tôi được lợi rồi còn khoe khoang mà đáp lại.

Sau khi dùng bữa xong, Tiêu Tiêu cũng đã dọn dẹp bàn ăn cả rồi, hai chúng tôi liền vội vàng đi ra ngoài.

Trước đó, Tiêu Tiêu yêu cầu tôi: "Ngày hôm nay chỉ có hai người mình và cậu thôi nhé, Mộc Mộc không được dính vào! Có được không, có được không!"

Tôi mỉm cười, lên tiếng trả lời: "Được được được, không dẫn theo anh ta, không dẫn theo anh ta."

Nói xong, tôi gọi một cuộc điện thoại cho "chàng lẳng lơ" Mộc Dương Thịnh kia.

"Ái chà, đây là mới sáng sớm đã nhớ mong anh rồi sao? Chủ động gọi điện thoại cho anh như vậy, thế nào, là muốn tặng anh nụ hôn chào buổi sáng hay sao? Thực ra, không bằng hai chúng ta làm chút chuyện thực tế hơn đi, mới sáng sớm thế này, em cứ chịu khó tự tặng mình đến cho anh đi!" Điện thoại vừa kết nối thì liền nghe thấy giọng điệu cực kỳ thiếu đứng đắn của Mộc Dương Thịnh.

Tôi giả vờ tức giận mà nói: "Cái gì chứ! Anh thật là, càng ngày càng không đứng đắn!"

Anh lập tức trả lời: "Em không thích anh thiếu đứng đắn sao?"

Sau khi nói xong, tôi nghe anh cười ha ha bên kia điện thoại, sau đó lại đột nhiên hạ thấp giọng nói với tôi: "Bạch tiểu thư, anh đói bụng, anh muốn ăn em."

Tôi đỏ mặt, mím môi khẽ cười, thế nhưng trên miệng vẫn nói như trước: "Anh đừng có như vậy, xấu mặt không biết để đâu!"

Mộc Dương Thịnh ở đầu dây bên kia cười nói: "Ha ha ha ha, được được được, đứng đắn đứng đắn."

Sau đó anh lại đột nhiên dùng giọng điệu và khẩu âm của người dẫn chương trình đài CCTV mà nói với tôi: "Bạch tiểu thư, như vậy có đủ đứng đắn hay chưa!"

Tôi bị anh chọc ghẹo đến không nhịn được mà cười thành tiếng, sau đó anh cũng cười theo.

Tôi hơi chút bình tĩnh lại sau trận cười trận cười thả ga này, mở miệng nói: "Được rồi được rồi, đừng quậy nữa, gọi điện thoại cho anh là muốn nói với anh, hôm nay em và Tiêu Tiêu ra ngoài dạo phố, sẽ không dẫn anh theo đâu, hôm nay anh muốn làm gì cũng được hết!"

"Hôm nay em không đi cùng anh, có làm gì cũng không vui." Bên đầu dây kia, anh mở miệng tỏ vẻ uất ức, tôi như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của anh bây giờ, chắc hẳn là đang tủi thân hệt một chú chó to bị chủ nhân bỏ rơi.

Nhìn thấy Tiêu Tiêu nháy mắt ra hiệu, tỏ vẻ bất mãn với mình, tôi lập tức đáp lời rằng: "Được rồi được rồi, đừng đùa nữa, em trở về sẽ gọi điện cho anh nha, ngoan."

Nói xong, không chờ Mộc Dương Thịnh mở miệng, tôi liền nhanh chóng cúp điện thoại.

Tôi nhìn Tiêu Tiêu, tỏ vẻ trêu ghẹo, thậm chí mang theo chút kiêu ngạo mà nhướng mày nói: "Khen mình đi này!"

Tiêu Tiêu bĩu môi, bất mãn nói: "Đòi khen cái gì hả, cậu với Mộc Dương Thịnh làm người ta phát ngán cả nửa ngày rồi kìa, sát thương cả mười ngàn điểm chí mạng với cẩu độc thân như tớ luôn nhé, chúng ta làm cho ra lẽ coi nào."

Tôi cười ha ha một tiếng, lập tức chạy đến, kéo tay Tiêu Tiêu, nũng nịu nói: "Ai da, ai da, được rồi mà, được rồi mà, Tiêu Tiêu đừng giận mà, ngoan nha, tha thứ cho sơ suất cố tình của mình nha, có được không?"

Tiêu Tiêu bị tôi làm cáu đến không thèm nói gì nữa, chỉ trừng mắt nhìn tôi, lát sau cô ấy gằn từng chữ mà nói: "Lợi hại nhỉ, cậu còn sơ suất cố tình nữa cơ!"

Tôi cười xoa dịu: "Được rồi được rồi, mình sai rồi, hơn nữa, chuyện mình và Mộc Dương Thịnh còn chưa ra đâu với đâu, đừng nói lung tung."

Tiêu Tiêu cười đáp: "Thế nào là chưa đâu với đâu, không phải hai người chỉ còn thiếu lĩnh giấy kết hôn thôi à?" Nói xong Tiêu Tiêu liền cười ha ha chạy đi, con nhỏ này, chắc là sợ tôi đập nó đây mà.

Bị bỏ lại một mình ngay tại chỗ, tôi đành cười lắc đầu.

Hai chúng tôi đi đến siêu thị, định bụng là mua thêm vài đồ gia dụng, nhân tiện mua chút đồ ăn vặt, về nhà làm tổ trên ghế sofa mà xem phim.

Con nhóc Tiêu Tiêu rất vui vẻ, đẩy xe đẩy đi lung tung khắp nơi, ngắm cái này, nhìn cái kia, sờ sờ cái này, đụng đụng cái nọ, như là đứa con nít. Tôi nhìn mình, bỗng nhiên cảm thấy đang làm phụ huynh vậy.

Người trong siêu thị dần đông lên, tôi nhìn Tiêu Tiêu dư thừa năng lượng quá nên lo lắng thét lên với cô ấy: "Tiêu Tiêu, cẩn thận một chút! Coi chừng đụng vào người ta!"

Tôi còn chưa dứt lời thì rầm một tiếng, Tiêu Tiêu thật sự đụng người ta rồi...

Tôi cũng thật hết biết, vội vàng đi đến, trước tiên là đỡ Tiêu Tiêu dậy, phủi bụi trên người Tiêu Tiêu, hỏi cô ấy: "Không sao chứ? Ngã có đau không?"

Nhìn thấy Tiêu Tiêu không sao, tôi liền giúp người ta nhặt mấy thứ rơi ra từ trong xe đẩy lên.

Tiêu Tiêu là đụng vào một người nam, dáng dấp rất cao, mặc âu phục, thắt cà vạt, mang kính gọng vàng, nói chung là một người đàn ông rất lịch thiệp.

Người kia ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy rõ khuôn mặt của anh ta, chỉ thấy người nọ đẹp trai vô cùng, ngũ quan sắc nét như là điêu khắc, gương mặt góc cạnh, vô cùng điển trai. Vẻ ngoài của anh ta thoạt nhìn có vẻ phóng túng không câu nệ, nhưng ánh mắt lại lơ đãng toát ra sự sắc bén khiến người ta không dám xem thường. Mái tóc đen dày chải ra phía sau, là một kiểu đầu rất thử thách nhan sắc. Dưới đôi lông mày sắc cạnh cũng là một cặp mắt đào hoa hẹp dài, vô cùng đa tình, khiến người ta chỉ cần không cẩn thận chút thôi là sẽ chìm đắm vào. Chiếc mũi cao thẳng, đôi môi dày mỏng vừa độ, lúc này đang nở một nụ cười khiến người ta lóa mắt.

Anh ta nhìn tôi mà hô lên: "Bạch Vi!"

Giọng điệu quen thuộc mà mang theo kích động này làm tôi sửng sốt, lại nhìn kĩ hơn một chút, Viên Thừa Trị! Đây không phải là anh Thừa Trị đây sao!

Tôi kích động hét lên: "Anh Thừa Trị!"

Nhưng thấy anh cứ mãi nhìn chằm chằm vào mình mà mỉm cười, tôi lại không tin tưởng lắm mà hỏi: "Anh là anh Thừa Trị đúng không?"

Anh ấy gật đầu cười, tôi vui mừng quá đỗi, suýt chút nữa nhảy cẫng lên.

Tiêu Tiêu ở đằng sau hai chúng tôi, vẻ mặt đờ ra. Cô ấy tiến lên trước, kéo tay tôi, lặng lẽ hỏi: "Hai người quen biết nhau à?"

Tôi cười đáp lại: "Không chỉ là quen thôi đâu, còn là vô cùng quen thuộc cơ!"

Tôi kéo tay Tiêu Tiêu, giới thiệu anh Thừa Trị cho cô ấy: "Đây là bạn tốt, chị em tốt của em, Phương Tiêu"

Anh Thừa Trị lịch sự đưa tay ra, đáp lại: "Chào em! Anh là Viên Thừa Trị, anh của Vi Vi."

Tiêu Tiêu lập tức bắt tay đáp lại Thừa Trị rồi lặng lẽ nói vào tai tôi: "Người anh này của cậu dáng dấp cũng quá phạm quy rồi nha, sao lại đẹp trai như vậy chứ!"

Tôi khẽ trêu đùa: "Đồ mê trai!"

Chúng tôi cùng đi dạo phố với anh Thừa Trị. Anh Thừa Trị giúp chúng tôi xách rất nhiều đồ, lịch thiệp lại còn ga lăng, làm cho Tiêu Tiêu mê mệt không thôi.

Buổi trưa ba chúng tôi cùng nhau ăn cơm, anh Thừa Trị và Tiêu Tiêu trò chuyện rất vui vẻ, tôi nhìn vào anh Thừa Trị mà có hơi xuất thần, duyên phận trên đời này thật thần kỳ.

Chuyện khi còn bé vẫn còn rõ ràng ngay trước mắt, khi đó anh ấy còn chưa cao như bây giờ, tôi cũng không tròn trịa như lúc này. Chúng tôi có lẽ là đều thay đổi rồi, thế nhưng bản lĩnh chỉ thoáng nhìn qua là có thể nhận ngay ra tôi trong đám đông của anh ấy vẫn không hề thay đổi.

Nhìn anh ấy cao lớn đẹp trai của bây giờ, tôi không khỏi mỉm cười, thời gian thay đổi đi vẻ ngoài của chúng tôi, mài mòn đi góc cạnh của chúng tôi, nhưng không thay đổi được phần tình cảm quen biết và thấu hiểu lẫn nhau này của chúng tôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.