CHƯƠNG 40: ANH ẤY THẬT SỰ RẤT ẤM ÁP
Anh ấy cười đáp:” Đồ ngốc, từ lúc em bắt đầu ăn lẩu, anh đã luôn đi theo em, không! Chính xác mà nói, là bắt đầu từ lúc sáng em ra ngoài đi làm, anh đã đi theo em.”
Tôi kinh ngạc nhìn anh ấy, tiêu hoá hết những lời anh nói, mặc dù tôi vẫn rất không hiểu.
Anh cười gõ gõ vào đầu tôi, mở miệng giải thích nói:” Anh biết mỗi ngày Trâu Mộ Sơn đều đi theo em, cho nên, anh cũng sẽ mỗi ngày đi theo, thấy em bình an về tới nhà, anh mới yên tâm.”
Tôi rời khỏi vòng tay anh ấy, chu chu môi, nhìn anh chằm chằm.
Anh ấy dùng tay xoa xoa tóc tôi, tiếp tục lớn giọng nói:” hôm đó hắn ta đi tìm em thì đúng lúc anh đang họp, ai mà biết cái tên a lại có thể đối với em như thế! Lúc Tiêu Tiêu đi tìm anh anh vẫn còn đang họp , nhưng họ nói Tiêu Tiêu rất gấp, anh liền đoán ra rồi, chắc là em xảy ra chuyện rồi. Anh lo lắng sau khi anh đi sẽ chọc tức Trâu Mộ Sơn, không giúp được em, vậy nên anh kiến nghị Tiêu Tiêu đi tìm cảnh sát.”
Tôi lặng lẽ nhìn anh không nói gì, tôi không biết tôi có thể nói gì, anh ấy tốt với tôi như thế khiến tim tôi loạn nhịp.
Chỉ cần là chuyện của tôi, anh ấy đều sẽ tận tâm, thậm chí tâm tư tỉ mỉ suy xét chu toàn mọi thứ.
Thấy tôi không lên tiếng, anh tiếp tục nói: “ Hôm đó anh cứ ở dưới lầu đợi em, chỉ có nhìn thấy em an toàn, anh mới có thể yên tâm.”
Anh ấy kéo tôi ngồi xuống chiếc ghế dài trong công viên , nắm tay tôi, tiếp tục nói:” Anh đợi mãi đến tối, anh nhìn thấy em và Tiêu Tiêu cùng nhau ra ngoài ăn cơm. Hai cô gái giống như bà điên uống say khướt, anh sợ hai người xảy ra chuyện gì nên luôn đi theo sau, cho đến khi anh nhìn thấy hai người, loạng choạng về đến nhà, anh mới có thể yên tâm về nhà nghỉ ngơi.”
Tôi nắm lấy tay anh hơi lộ vẻ xúc động, anh ấy cũng nắm chặt lấy tay tôi.
Tôi hỏi anh:” Thế hôm đó là anh xin nghỉ cho em rồi!”
Anh đắm đuối nhìn tôi, sau đó gật gật đầu, nói:” Con sâu lười vừa thích uống rượu vừa thích ngủ như em, làm sao mà dậy nổi?”
Nói xong hai chúng tôi liền bật cười, không thể không nói, anh cười rất đẹp trai, đường cong nơi khoé miệng rất đẹp trai, răng lộ rất đẹp trai, đôi mắt hí rất đẹp trai, tóm lại, anh ấy như thế này đều rất đẹp!
Tôi nhìn anh, say đắm nhìn anh, bất giác hôn anh, ai ngờ anh lại khẽ nghiêng đầu trốn đôi môi muốn chiếm đoạt của tôi, cười nói: “ Đồ háo sắc.”
Tôi giả bộ tức giận, vểnh môi lên rất cao.
Thế là, anh cười rồi hôn tới. Nụ hôn bất thình lình giống như cơn bão khiến người ta trở tay không kịp, lưỡi nồng ấm trơn tru quấn quanh, trong khoảnh khắc lồng ngực tôi như trống rỗng, chỉ nhắm mắt lại thuận theo.
Sau nụ hôn,anh thở hổn hển nói với tôi;” Anh muốn nhìn thấy em mặc chiếc váy đó.”
Được anh ấy nhắc nhở như vậy, tôi bỗng nhớ ra rồi, chiếc váy đó. Tôi hỏi anh:” Tại sao anh lại tặng em chiếc váy đó?”
“ Bởi vì cảm thấy rất đẹp.” Anh nghịch nghịch mép áo, thờ ơ trả lời.
“Bởi vì em mặc váy đẹp?” Thấy anh trả lời không để tâm, tôi giả bộ nhắc nhờ anh.
Kết quả người đàn ông này lại ngây thơ nói: “ Không không không, chính là đơn thuần vì chiếc váy đẹp.”
“...” Tôi chu chu môi không nói gì nữa
Thấy vậy, anh nói:” Được rồi được rôi, là bởi vì anh cảm thấy em mặc chiếc váy đó đẹp, nên mới tặng cho em. Được chưa?”
Tôi nhìn anh một cái vẫn không thèm nói gì. Trong lòng không ngừng oán trách, sao lại có người khéo ăn nói đến vậy.
Nah ấy lại tiếo tục thoả hiệp nói:” Em đẹp, nên anh mới mua.” Vừa nói lại hôn lên mặt tôi một cái.
Sau đó tiếp tục nói: ‘ Thực ra, từ ánh mắt đầu tiên lúc anh nhìn thấy chiếc váy đó liền cảm thấy nó nên là của em, nhưng lúc đó em đang trốn tránh anh, da mặt anh có dày thế nào đi chăng nữa thì cũng có lòng tự tôn, vậy nên, anh không trực tiếp đưa cho em, anh cũng không thể trực tiếp đưa cho em, anh chỉ có thể nhờ Tiêu Tiêu đưa cho em, để em mặc nó lên, trở thành nữ thần của anh.”
Tôi nhìn anh ấy, cảm thấy anh ấy rất ấm áp , anh ấy luôn có thể khiến tôi cảm thấy an tâm.
Anh thấy tôi ngây ngốc nhìn anh chăm chú, anh cười vuốt vuốt chóp mũi tôi nói: “ Hey! Nữ thần, lúc nào mặc cho anh xem.”
Tôi cười sự không nghiêm túc của anh, cũng cười luôn sự ấu trĩ của bản thân, lúc đầu bị che mắt mới tin tưởng những lời Lưu Huyên Huyên nói.
Có điều, tôi vẫn còn món nợ chưa tính rõ ràng với Mộc Dương Thịnh nữa kìa.
Tôi kéo chính diện mặt anh qua, mặt đối mặt với tôi, từng câu từng chữ một hỏi: “ Người phụ nữ hôm đó đi dạo phố với anh là ai hả?”
Tôi rõ ràng cảm nhận được cơ thể anh chấn động, ngại ngùng trả lời: “ Con gái của bạn bố anh, con gái của bạn...”
“ Lấy cớ!” Tôi giả bộ tức giận quay đầu sang một bên.
Anh ấy bắt đầu hoang mang an ủi tôi, miệng không ngừng lải nhải: “ Được rồi được rồi, đừng tức giận nữa, chúng ta, chúng ta đừng vì người không quan trọng mà giận nhau , được không? Hả?”
Nhìn thấy anh rất hoang mang, tôi hi hi một tiếng bật cười lên, thựuc ra, tôi không hề nghi ngờ tình cảm của anh dành cho tôi, trái tim cũng không phải gỗ đá, gặp được người như thế này, sao lại có thể vô cảm được?
Tôi quay người cười với anh, anh vui vẻ ôm lấy tôi, nói với tôi: “ Em yên tâm, có một mình em là đủ rồi, những người khác, tốt đến mấy anh cũng không cần.”
Tôi lại hôn lên môi anh ấy, tối nay anh thực sự rất ấm áp, tối nay anh thực sự làm người ta say đắm, tối nay, tôi rất muốn cứ thế này không ngừng hôn anh.
Buổi tối, anh đưa tôi về nhà. Tôi sau khi về đến nhà thấy Tiêu Tiêu vẫn nằm trên sô pha, cảm thấy Tiêu Tiêu rất khí phách, một ông chủ áp bức lâu đến vậy, cô gái nhỏ cuối cùng cũng nổ chính là không giống nhau.
Về đến phòng, duỗi thẳng chân tay nằm lên giường, nghĩ lại mọi thứ xảy ra hôm nay, không chỉ cảm khái vạn phần, lời Lưu Huyên Huyên nói, tôi không hoàn toàn lọt tai hết.
Không phải thực sự không nghe lọt tai, mà là nghe có tính lựa chọn, tôi không muốn biết Trâu Mộ Sơn rốt cuộc có tình cảm gì với tôi, tôi không quan tâm, vẫn là câu nói đó, đã qua rồi thì để cho nó qua, chúng ta không cần lại quẩn quanh ràng buộc, tôi cũng không muốn ràng buộc.
Còn đối với Mộc Dương Thịnh, tôi cảm thấy áy náy nhiều hơn, cho dù hai chúng tôi đã nói rõ, cho dù anh ấy đã tha thứ cho tôi, nhưng trong lòng tôi vẫn còn vướng mắt.
Tôi nghĩ, đây chính là sự khau nhau giữa thích và yêu chăng, một tôi vội vàng vạch rõ mối quan hệ với anh ấy, một tôi lo lắng anh ấy không thể tha thứ cho tôi.
Tôi cứ suy nghĩ lung tung như vậy, nằm trên giường, từ từ ngủ say.
Sáng hôm sau, tôi xuống lầu, vẫn là chiếc xe đỏ khoe mẽ, vẫn là người ăn mặc rất khoe mẽ đó.
Nhẹ nhàng thành lục, tôi ngắm Mộc Dương Thịnh đang chăm chú lái xe, tôi làm nũng nói với anh: “ Đồng chí khoe mẽ, em muốn ăn xíu mại, được không?”
“Được! Em muốn ăn gì cũng được!”
Aưn xong bữa sáng, anh ấy liền đưa tôi đi làm, vừa mới đến cửa công ty, tôi liền nhìn thấy bóng lưng vô cùng quen thuộc, đúng vậy, không sai, chính là Trâu Mộ Sơn.
Anh ta đứng trước cửa hướng ra ngoài không ngừng nhìn xung quanh, tôi biết, anh ta đang đợi tôi.
Mộc Dương Thịnh thấy tôi đứng ngây ra ở đó, nhìn theo hướng tôi nhìn, anh ấy cũng nhìn thấy Trâu Mộ Sơn.
Mộc Dương Thịnh đồ khoe mẽ ấy không che đậy cảm xúc của bản thâm, trực tiếp quát lớn: “ Cái thằng tiện nhân đó sao lại đến nữa rồi! Đi đi đi, chúng ta không làm nữa! Đổi chỗ khác đổi chỗ khác được không?”