CHƯƠNG 36: EM CHỈ LÀ CÓ ĐÔI CHÚT THẤT VỌNG
Tôi vẫn không ngừng vùng vẫy, tôi thử vùng vẫy thoát khỏi sự trói buộc của hắn ta, hắn ta lại tăng thêm sức lực trên cánh tay, tâm trạng trở nên kích động lạ thường.
Tôi nhìn Tiêu Tiêu ra hiệu bằng mắt với cô ấy, tôi hy vọng Tiêu Tiêu có thể hiểu ra, nhanh chóng rời khỏi đi tìm ngừoi giúp đỡ, lấy cớ này làm tâm trạng hắn ta bình tĩnh trở lại, để tôi tìm cơ hội thoát khỏi hắn ta.
Tiêu Tiêu nhìn thấy ánh mắt của tôi, cô ấy nuốt nuốt nước bọt, hai tay giơ lên làm điệu bộ không ngăn cản hắn ta, nói:” Được được được, hai ngừoi nói chuyện trước đi, nhưng mà, anh có thể thả Vi Vi ra trước không, hai người có thể ngồi xuống từ từ nói, không nhất thiết phải thế này, anh không nhìn thấy Vi vi rất khó chịu sao?”
Tôi cảm thấy Trâu Mộ Sơn đang ôm tôi ở phía sau cúi xuống nhìn tôi, tôi vẫn vùng vẫy không ngừng nghỉ, có thể là đã nghe lọt tai lời của Tiêu Tiêu, hoặc có thể là nhìn thấy tôi thực sự rất khó chịu, hắn ta từ từ thả lỏng, nhưng vẫn không hoàn toàn buông tay.
Nhìn thấy phản ứng của hắn ta, Tiêu Tiêu như nhận được sự cổ vũ, đứng thẳng người , lại nói: “ Chuyện giữa hai người tôi không rõ, tôi cũng không muốn tìm hiểu, nhưng mà, Trâu Mộ Sơn, tôi nói cho anh biết, bây giờ, tôi là bạn của Bạch Vi, anh không thể làm tổn thương cô ấy như vậy,anh bỏ cô ấy r trước đã, bình tĩnh một chút, hai người có thể từ từ nói chuyện.
Trâu Mộ Sơn cái tên cặn bã này cũng không biết có phải là đang nghe Tiêu Tiêu nói chuyện, hắn ta để đầu mình gác lên trên đầu tôi, trong miệng không ngừng lẩm bẩm câu này: “ Vi VI, em là Vi Vi của anh, Vi Vi, là của anh...”
Tôi hơi cạn lời , nhìn thấy anh mắt Tiêu Tiêu cũng dần dần trở nên bất lực hết cách, nhưng tôi vẫn không ngừng vùng vẫy, lúc này, Tiêu Tiêu lại mở miệng nói: “ Trâu Mộ Sơn, thế này nhé, tôi ra ngoài trước, anh thả Vi Vi ra, hai ngừoi từ từ nói!”
Nghe thấy vậy Trâu Mộ Sơn ngẩng đầu nhìn Tiêu tiêu, đột nhiên hét lên : “ Cô cút đi! Đồ chó săn của Mộc Dương Thịnh này! Tôi sẽ không nghe lời cô nói! Cô và cái thằng đê tiện Mộc Dương Thịnh ấy là cùng một ruộc! Cô không có tư cách nói chuyện với tôi! Đồng thời, cô cũng không có tư cách làm bạn với Vi Vi của tôi!”
Trông thấy Trâu Mộ Sơn kích động như vậy, Tiêu Tiêu lập tức thay đổi nói : “ Tôi không rõ chuyện của Vi Vi và Mộc Dương Thịnh, nhưng bây giờ, hai người có thể từ từ nói chuyện , nói cho rõ ràng không phải sao? Lẽ àno anh không muốn Vi Vi tha thứ cho anh sao? Bộ dạng này của anh, Vi Vi trốn anh còn không kịp, sao còn có thể nói chuyện với anh, sao còn có thể tha thứ cho anh được!”
Trâu Mộ Sơn không nói gì, chỉ là lẳng lặng nhìn Tiêu Tiêu, giống như đang suy nghĩ, thế là, Tiêu Tiêu tiếp tục nói: “ Anh đồng ý với tôi thả Vi Vi ra trước đã, tôi lập tức rời khỏi đây, sau đó tôi sẽ giúp anh khuyên Vi Vi, để cô ấy đồng ý nói chuyện rõ ràng với anh, anh xem thế có được không?”
Tôi cảm nhận được Trâu Mộ Sơn ở phía sau lưng, khẽ gật gật đầu.
Tiêu Tiêu nhận được cái gật đầu đồng ý lập tức nói với tôi : “ Vi Vi, cậu bình tĩnh trước đã, từ từ nói chuyện với anh ta, được không? Anh ta sẽ không làm gì cậu đâu, tin mình.”
Tôi thở dài một cái, không còn cách nào khác đành gật đầu, tôi biết, đây đã là tình hình tốt nhất rồi.
Thấy tôi gật đầu, Tiêu Tiêu lập tức chạy ra ngoài, Trâu Mộ Sơn cũng buông tay.
Tôi ngồi ở vị trí cách hắn ta rất xa, quay mặt ra chỗ khác, cô gắng không nhìn anh ta, cho dù là như vậy, tôi vẫn có thể cảm nhận được ánh nhìn nóng rực của anh ta.
Hắn ta phá vỡ bầu không khí trầm mặc trước: “ Vi Vi, em biết mà, chúng ta ở bên nhau bảy năm rồi, anh yêu em, em tha thứ cho sự nhất thời kích động và hồ đồ của anh được không?”
Tôi cười nhạt, hắn ta cũng biết là đã bảy năm rồi, hắn ta cũng biết hắn ta yêu tôi? Ha ha, thật là mỉa mai.
Thấy tôi không trả lời, hắn ta lại tiếp tục tự mình nói đủ chuyện trước đây ,hắn ta mưu đồ muốn dùng những ký ức tốt đẹp trước đây để đổi lại tôi, nếu là trước đây, hắn ta nói yêu tôi, tôi sẽ tin, tôi không những tin, còn còn tin tưởng mà không chút nghi ngờ, chỉ là bây giờ, đối với hắn ta lòng tôi như đã chết, tuyệt đối sẽ không tin tưởng nữa.
Hắn ta nói yêu tôi nhưng lại đi tốt với người khác, hắn ta nói yêu tôi nhưng lại ở trên giường người phụ nữ khác, hắn ta nói yêu tôi nhưng lại đi rời xa tôi ... Tôi không nén nổi nghĩ đến một người đàn ông khác - Mộc Dương Thịnh, Tiêu Tiêu sẽ đi tìm anh ấy chứ? Anh ấy sẽ cứu tôi chứ? Hay là...
Tôi không dám tiếp tục suy nghĩ nữa, nhưng tôi vẫn đang hy vọng, hy vọng người đến cứu tôi sẽ là Mộc Dương Thịnh.
Nghe Trâu Mộ Sơn lải nhải rất lâu rằng hắn ta yêu tôi nhiều thế nào, không lỡ rời xa tôi bao nhiêu, tôi thấy hơi phản cảm, im lặng không nói gì.
Cho đến tận khi Tiêu Tiêu dẫn một nhóm cảnh sát xông vào trong, Tiêu Tiêu đứng ở cửa chỉ tay vào Trâu Mộ Sơn nói mấy anh cảnh sát: “ Chính là anh ta, đột nhập vào nhà tôi còn uy hiếp bạn của tôi!”
Cảnh sát bị cảnh sát Trâu Mộ Sơn vẫn không ngừng hét gọi tên tôi, sau khi thẩm vấn tôi vài vấn đề thì rời đi, sau khi mọi thứ đều yên ắng trở lại, tôi quay người trở về phòng, không giải thích gì cho Tiêu Tiêu, cô ấy cũng thấu hiểu không sang quấy rầy tôi.
Tôi giận dỗi nằm phịch lên giường, vùi mặt vào gối, nhỏ tiếng khóc thút thít.
Mộc Dương Thịnh không đến, anh ta đang làm gì? Là không biết, hay là biết rồi nhưng không chịu đến? Là Tiêu Tiêu không đi tìm anh ấy sao? Tôi không biết nguyên nhân tại sao anh ấy lại không tới, tôi cũng không dám tùy ý đoán nguyên nhân , tôi sợ khi biết lý do rồi thì ngay cả cơ hội tự gạt chính mình cũng không còn nữa.
Không phải chưa từng nghĩ sẽ tìm người giúp đỡ, chỉ là, lúc tôi đang gặp nguy hiểm lúc yếu đuối nhất, người xuất hiện đầu tiên trong đầu tôi là Mộc Dương Thịnh.
Tôi không thất vọng về anh ấy, cho dù tôi biết giờ anh ấy đang ở chỗ người phụ nữ khác, cho dù tôi biết anh ấy đối xử dịu dàng với tôi chỉ là nhất thời hứng lên, cho dù...
Tôi chỉ là có một chút xíu , một chút xíu thất vọng. Thật ra, là tôi muốn anh ấy tới.
Tôi khóc mệt ngồi dậy đi ra ngoài, trông thấy Tiêu Tiêu đúng ngồi không yên ngoài phòng khách, cô ấy thấy tôi bước ra, lập tức đứng dậy định mở miệng nói, nhưng cuối cùng lại chẳng nói gì cả.
Thế là, tôi mở lời trước: “ Chúng ta đi ăn cơm đi, đi uống rượu cùng mình.”
Tiêu Tiêu ngây lập tức cầm túi của tôi lên, biểu cảm anh dũng nói với tôi: “ Được!”
Hai chúng tôi đến khu phố ẩm thực ven đường, nâng chén rượu, ăn xiên nướng, tự tại làm sao.
Chúng tôi thực sự bàn luận từ thơ ca âm nhạc võ thuật nói đến cả triết lý nhân sinh, cùng nhau oán trách những người và những việc bên mình, thương cảm cho sự trớ trêu không công bằng trong thế gian.
Rượu uống vào trong dạ dày toàn bộ đều biến thành mồ hôi trên trán và lệ nơi khóe mắt.
Chúng tôi say khướt bắt một chiếc xe taxi không dễ dàng gì mới về đến nhà, đến giày cũng không thèm cởi ra, liền nằm phịch xuống sô pha.
Kết quả của một đêm say mềm là ngủ một giấc không mộng mị đến sáng, đồng thời đầu cũng đau như búa bổ. Bị ánh nắng chói mắt làm cho tỉnh giấc, xoa xoa đầu còn đang mụ mị, ngưởi mùi rượu nồng nặc trên người, cố gắng mở to mắt, nhìn thấy Tiêu Tiêu vẫn đang ngủ, liền dậy đi tắm trước.
Sắp xếp trang điểm gọn gàng xong, cầm điện thoại lên xem, hai mươi mấy tin nhắn, hơn ba mươi cuộc gọi, điện thoại hiện số lạ, nhưng dãy số này với tôi mà nói, quá quen thuộc, không, đúng ra là vừa quen thuộc vừa xa lạ, đúng vậy, Trâu Mộ Sơn, đồ cặn bã âm hồn bất tán.
Tôi không thèm ấn vào, trực tiếp xóa hết luôn.