CHƯƠNG 35: BIẾN THÁI
Tôi nhìn chiếc túi giấy đặt bên cạnh túi xách của tôi, chau chau mày, thở dài một cái, để hỏi sau vậy, sau đó, tôi liền tiếp tục lắng nghe nỗi đau khổ của Tiêu Tiêu, lắng nghe những điều không như ý trong cuộc sống và công việc của cô ấy.
Bời vì đau buồn thưởng cảm cuộc đời,a, khiến cho Tiêu Tiêu khóc đến chết đi sống lại uống rất nhiều rượu, tôi có rất nhiều câu hỏi nhưng lại không thốt nên lời chỉ có thể tạm thời kiềm nén lại nỗi tò mò của bản thân, đợi sau khi cô ấy tỉnh rượu rồi hỏi.
Tôi kéo Tiêu Tiêu đã say khướt khó khăn lắm mới về đến nhà, tôi tắm rửa xong nhìn thấy chiếc túi giấy Mộc Dương Thịnh cho tôi ném ở cửa nhà, nghĩ một lát, lấy chiếc váy voan đó ra, chuẩn bị thử lên.
Chất liệu của chiếc váy voan rất dễ chịu, mặc lên rất ôm người không có chút nào thô ráp, toàn bộ chiếc váy kết hợp vừa vặn, sạch sẽ gọn gàng, tôi mặc lên thanh lịch tao nhã rất rõ. Tôi mặc chiếc váy voan đứng trước gương xoay tới xoay lui, thế nào cũng không ngắm đủ , chiếc váy voan mà tên khoe mẽ Mộc Dương Thịnh này tặng đúng thật là không ngờ lại vừa ngừoi như vậy. Vòng ngực, vòng eo cả thảy đều vừa vặn, tôi ngắm nhìn vào người cười khéo đẹp làm sao trong gương , nhớ đến Mộc Dương Thịnh, tôi lại thở dài một tiếng, tôi căn bản là một người khá là hay suy nghĩ lung tung, lần này thì hay rồi, xem ra hôm nay lại định trước là mất ngủ rồi.
Thực sự là không cần nghĩ cũng biết kết quả , hôm sau tôi quầng mắt thâm sì đi làm.
Buổi tối tan làm về nhà, không biết có phải do tôi qua tôi không nghỉ ngơi đủ hay không, tôi luôn có cảm giác có người đi theo mình, phảng phất rất bất an.
Tôi lo sợ bất an cuối cùng cũng về đến nhà , mệt đến nỗi không còn chút sức lực nào, tôi thầm thề thốt , tối nay nhất định ngủ ngủ ngon giấc.
Tắm rửa xong lên giường đi ngủ hôm sai tôu quả thực rất có sức sống. chỉ là lúc tan làm về nhà vẫn cảm giác thấy sau lưng có người...
Nói không sợ là giả dối, tôi vội vàng bước nhanh hơn, sau khi về nhà trở lại trạng thái bình thường vẫn chưa hết hoảng hồn, nghĩ kĩ lại vẫn có chút sợ hãi .
Tiêu Tiêu vẫn không ở nhà, bản thân tôi quả thực có hơi lo lắng.
Nói tới Tiêu Tiêu, đứa trẻ tội nghiệp này, từ sau hôm say khướt đó liền bị ông chủ xách theo đi công tác rồi, thương cô ấy một giây.
Tôi không thể uống rượu thì luôn dùng “ ảo tưởng và suy nghĩ chủ quan” để an ủi bản thân, tăng thêm lòng can đảm cho bản thân.
Cảm giác bị người ta bám theo này kéo dài khoảng bốn năm ngày, bốn năm ngày này Tiêu Tiêu đi công tác cũng không về, tôi chỉ có thể tìm đủ các loại lí do để an ủi chính mình.
Hôm nay về nhà, tôi rất vui mừng, tôi không có cảm giác bị người ta lặng lẽ theo dõi nữa.
Nhưng vào lúc tôi vừa chuẩn bị đi tắm, thì một hồi tiếng gõ cửa truyền tới. Không thể nào là Tiêu Tiêu đang đi công tác được, hôm nay tôi vừa gọi điện thoại cho cô ấy, cô ấy còn đang mặt đầy căm phẫn oán trách đi công tác buồn tẻ và ông chủ không có nhân tính. Hơn nữa, cho dù cô ấy về rồi, cô ấy cũng có chìa khoá.
Bởi vì mắt thần bị chữ phúc che mất rồi, cho nên, tôi chỉ có thể thử thăm dò hỏi: “ Ai vậy?”
“ Cộc - cộc - cộc” người bên ngoài cửa không trả lời, chỉ không ngừng gọi cửa.
Tôi cau này, vốn dĩ không muốn mở cửa, nhưng không chịu nổi người bên ngoài cực kỳ nhẫn nại, không ngừng gõ, thế là, tôi cau mày, mở cửa ra.
Người bên ngoài cửa đúng là ít ngờ tới nhất, là người mà tôi không tài nào nghĩ ra được- Trâu Mục Sơn.
Tôi- nhìn thấy hắn ta, nhanh chóng làm mặt lạnh, ngậm chặt miệng không nói chuyện.
Trâu Mục Sơn trông thấy tôi ngược lại kích động lạ thường: “ Vi Vi! Anh, bà xã, em về nhà cùng anh đi, được không?”
Nghe xong, tôi lập tức muốn đóng cửa lại, kết quả tên cặn bã Trâu Mục Sơn đó nhanh hơn tôi một bước lách người vào trong.
“Rốt cuộc anh muốn làm cái gì!” Tôi hơi có chút tức giận, đây là nhà của Tiêu Tiêu, tôi chỉ tạm thời ở đây, hắn ta sao có thể tuỳ tiện vào đây!
Bà xã, anh sai rồi, em tha thứ cho anh được không?” Trâu Mục Sơn vừa nói vừa ôm lấy tôi, tôi vùng vẫy, nhưng sức lực của anh ta rất lớn, căn bản tôi vừng vẫy cũng không thoát được.
“ Anh buông tay ra! Tôi nhỏ tiếng gừ giọng nói:” Ai là bà xã của anh! Hai chúng ta sớm đã kết thúc rồi được chưa!”
Anh ta ôm chặt lấy tôi nói:” Bà xã đừng giận dỗi nữa, anh là nhất thời không biết tốt xấu, em đừng rời ra anh, anh sửa, sau này anh sẽ không...”
“Trâu! Mục! Sơn! Anh buông tay ra cho tôi!” Tôi thực sự khó lòng chịu đựng được tên vô sỉ này, tôi không ngừng vùng vẫy, khàn giọng, giống như dã thú bị giam cầm, vùng vẫy điên cuồng.
“ Bà xã em đồng ý với anh, theo anh về đi, nếu không, anh sẽ không buông tay đâu!” Tên khốn Trâu Mục Sơn giống như người nghiện hút thuốc phiện, điên cuồng, cố chấp, ánh sáng trong ánh ánh mắt hắn ta khiến tôi sợ hãi. Loại điên cuồng như hắn ta khiến tôi có chút lo lắng.
Nghĩ tới cảm giác mấy ngày hôm nay lờ mờ bất an và những cảm giác bị người ta bám theo, tôi kinh ngạc, lẽ nào, không phải lẽ nào, nhất định là hắn ta! Tên biến thái này, tên hoang tưởng này! Hắn ta rốt cuộc muốn làm gì!
Tôi sợ hãi bắt đầu run rẩy, hắn ta lại một lần nữa dùng lực ôm lấy tôi nói: “ Bà xã, đừng sợ, anh ở đây, có anh ở đây, anh sẽ ở bên em, anh sẽ không phản bội em, em tin đi đi mà!”
Tôi bắt đầu nhỏ giọng khóc thút thít, anh ta rốt cuộc muốn làm gì, tôi sợ hãi vô cùng, bây giờ tôi nên bình tĩnh lại, suy xét kĩ càng, tô rốt cuộc phải thế nào mới có thể cầu xin anh ta! Tôi muốn bỏ trốn! Cứ lằng nhằng mãi thế này, tôi nhất định sẽ chịu tổn thương!
“ Trâu Mục Sơn, anh buoing tay ra trước đã, chúng ta có gì từ từ nói! “Tôi thương lượng nói.
“Không! Bà xã, em theo anh về anh sẽ buông tay.” Thái độ của hắn ta mềm mỏng hơn một chút, còn có chút ý làm nũng.
Tôi rất căm phẫn , nhưng tôi không thể biểu hiện ra ngoài, tôi phải tìm cơ hội, tìm cơ hội thoát khỏi dự trói buộc của anh ta. Vì vậy, bây giờ tôi chỉ có thể hết sức vỗ về an ủi tâm trạng của hắn ta, để cho hắn ta đừng điên cuồng như vậy nữa.
“ Hai chúng ta ngồi xuống từ từ nói được không?” Tôi hết dức nhỏ giọng xuống, kìm nén phẫn nỗ của bản thân, thể hiện rõ mình rất dịu dàng, từ từ nói chuyện.
Tâm trạng của anh ta hình như có được sự xoa dịu, những vẫn không nới lỏng tay ôm chặt tay tôi. Hắn ta nói: “ Anh không muốn, bà xã, em tha thứ cho anh được không?”
Tôi có chút bất lực, tôi không thoát được sự cầm cố của hắn ta với tôi, tôi vẫn phải nhẫn nại khuyên giải hắn ta, tìm cơ hội thoát ra. Tôi hy vọng nhiều biết bao sẽ có người đến phá vỡ thế cục bế tắc này giữa hai chúng tôi.
Chính lúc tôi cảm thấy tuyệt vọng, tôi nghe thấy tiếng cắm chìa khoá, tiếng xoay ổ khoá, là Tiêu Tiêu! Lúc sáng gọi điện , còn trách móc cô ấy, không ngờ buổi tối cô ấy đã quay về rồi.
Nhưng tôi lo hai người chúng tôi không làm gì nổi kẻ điên cuồng tiếp cận như Trâu Mục Sơn, Thế là, tôi liền lớn tiếng hét lên:” Trâu Mục Sơn! Anh mau buông tay!”
Tôi chỉ biết là, tôi muốn nhắc nhở Tiêu Tiêu, để Tiêu Tiêu biết giờ tôi đang trong vòng nguy hiểm, muốn cô ấy nghĩ cách tìm người đến cứu tôi ra ngoài
Nhưng tôi lại quên mất, với tính cách của Tiêu Tiêu- Cô ấy là-một đứa trẻ nóng vội mà, nghe thấy tiếng hét của tôi, lập tức mở cửa xông vào, hét lên:” Vi Vi! Vi Vi! Cậu sao rồi!”
Nghe thấy tiếng hét của Vi Vi, tôi cảm thấy Trâu Mộ Sơn hơi khựng lại một chút , tiếp tục quay người hét lên với Tiêu Tiêu:” Cút! Cô cút đi cho tôi! Đây là chuyện của tôi và Vi Vi! Chuyện giữa hai chúng tôi không cần cô nhúng tay vào! Càng không cần tên khốn Mộc Dương Thịnh nhúng tay vào! Các người cút hết cho tôi! Vi Vi là của tôi! Là của tôi!”
Tiêu Tiêu bị cảnh tượng trước mắt doạ cho đứng ngây ra tại chỗ, không nói gì cả, cũng không có hành động gì tiếp theo.