CHƯƠNG 34: XA CÁCH
Tính cách của Mộc Dương Thịnh hùng hùng hổ hổ, phần nhiều là nghĩ gì nói nấy, anh ấy có lẽ là không giấu nổi chuyện gì. Còn tôi thì khác, con ngừoi tôi khá tùy ý, muốn làm gì thì làm đó, nhưng có một thói xấu là tôi cực lừoi, chuyện không muốn xử lý thì sẽ không xử lý,chuyện bắt buộc phải giải quyết nhưng không giải quyết được thì tôi sẽ hờ hững lạnh nhạt, thỉnh thoảng còn có , tôi rất giỏi xa lánh lạnh nhạt.
Thế là, thành công bị Mộc Dương Thịnh tên khoe mẽ đó làm tôi tức giận và không biết vì nguyên do gì cứ thế bắt đầu cuộc chiến vô hình giữa tôi và Mộc Dương Thịnh Mộc Dương Thịnh gọi điện thoại cho tôi tôi không nghe, gửi tin nhắn nhanh đến tôi cũng không trả lời, tan làm đón tôi tôi không thèm để ý, thực ra ý, tôi biết bản thân mình không có lập trường cũng không có lí do gì mà tức giận như vậy., nhưng tôi chính là không muốn Mộc Dương Thịnh biết, tôi, không vui, vậy mà tôi còn dám xấu hổ hy vọng anh ấy sẽ dỗ tôi.
Một khoảng thời gian sau đó, Mộc Dương Thịnh cũng không đến tìm tôi nữa, tôi cũng nhẫn nhịn không hỏi Tiêu Tiêu, tôi nghĩ chắc có thể anh ta đã có niềm vui mới rồi, đàn ông không phải ai cũng có trăng quên đèn hay sao?
Cuộc sống của hai chúng tôi cơ hồ đều quay trở lại quỹ đạo trước đây, tôi thỉnh thảong cũng nhìn thấy anh ta, bên cạnh anh ta cũng đều là những cô gái muôn màu muôn vẻ, có lúc chúng tôi còn trêu chọc lẫn nhau, anh ta nói tôi : “ Đồ ngốc vẫn ế phải không?”
Tôi sẽ liền trả lời rằng : “ Đồ khoe mẽ, ngừoi nằm cạnh hôm nào cũng thay tươi mới!”
Thực ra như vậy cũng hay, tôi không cần suy xét xem mối quan hệ giữa chúng tôi, làm bạn bè hai ngừoi gần gũi nhưng không thân mật quá, khoảng cách vừa đủ.
Cuối tuần này, Tiêu Tiêu hẹn tôi cùng đi dạo phố, duyên phận thứ này thật kỳ diệu, tôi lại trông thấy đồ xấu xa Mộc Dương Thịnh , gần đây đều là không hẹn mà gặp ở mọi ngóc ngách của cái thành phố này, khiến cho hai chúng tôi hệt như trời định, tôi thầm oán trách trong lòng.
Anh ta đang đứng bên ngoài tủ kính trưng bày, nhìn chăm chú chiếc váy voan ở bên trong nhìn đến say mê, chiếc váy voan ấy rất bình thường, bên trong là một tầng voan mỏng màu hồng phấn, bên ngoài là một tầng voan màu trắng ngà, tổng thể nhìn lại một chiếc váy rất thần tiên.
“ Hey! Mộc Mộc !” Tiêu Tiêu nhìn thấy Mộc Dương Thịnh kích động nhảy qua đó, vô cùng thân thiết đập vào vai của anh một cái.
Anh hoàn hồn, nhìn thấy Tiêu Tiêu cừoi nói: “ Ông chủ em hôm nay không sủng hạnh à, ra ngoài bộ dạng đắc ý thế!”
“Anh nói vớ vẩn nhé! Em đây gọi là nghỉ phép chính đáng, thư giãn hợp lí, anh thì hiểu cái gì, cái đồ nhà tư bản chỉ biết bóc lột nhân viên của mình!” Tiêu Tiêu nhảy lên đập một cái vào sau lưng của Mộc Dương Thịnh mỉa mai nói.
Đồ xấu xa Mộc Dương Thịnh đó cười ha ha, cuối cùng đứng thẳng ngừoi, duỗi eo một cái lừoi biếng, nghiêng đầu phát hiện ra tôi.
Tôi cừoi chào anh ta: “ Hi! Đồ khoe mẽ, chào anh nha.”
Tôi trông thấy anh ta hơi ngẩn ra, ngay lập tức cừoi đùa nói với tôi : “ Hello, Tiểu Bạch.” Sau đó mọi ngừoi bắt đầu tán dóc qua loa gần đấy có tin tức gì mới không, cho đến khi một giọng nói hờn dỗi phá vỡ cuộc trò chuyện của chúng tôi.
“ Dương Thịnh, anh thấy chiếc này đẹp không.”
Mộc Dương Thịnh trước ánh nhìn chăm chú của tôi và Tiêu Tiêu ngượng ngùng quay đầu, nhìn người phụ nữ trang điểm cầu kỳ kia, lạnh nhạt đáp lời : “ Ừ, đẹp.”
Nghe được câu trả lời người phụ nữ vui mừng chạy đến bên cạnh Mộc Dương Thịnh, kéo lấy cánh tay Mộc Dương Thịnh, bộ ngực ngạo nghễ dính chặt vào Mộc Dương Thịnh, tôi móp miệng, nhòm xuống ngực mình một cái, lặng lẽ thở dài.
Lúc tôi đưa mắt lên trông thấy khóe miệng tiểu tiện nhân Mộc Dương Thịnh khẽ nhếch lên cừoi rồi lại nhanh chóng như không có chuyện gì, tôi trừng mắt nhìn anh ta một cái biểu thị cảnh cáo, anh ta lại buông tay tỏ vẻ rất vô tội, nhíu nhíu mày. Người đẹp bên cạnh anh ta hình như đã nhìn thấy hành động qua lại đó của hai chúng tôi, không an phận cọ xát Mộc Dương Thịnh nói : “ Dương Thịnh, chúng ta lại đi xem cái khác nhé.”
Tiêu Tiêu nhìn không quen mắt loại phụ nữ gải bộ hờn dỗi như thế này, tỏ ra bộ mặt hung dữ nói: “ Mộc Mộc, đi cùng bọn em đi xem phim đi, đi đi đi!” Vừa nói vừa tách Mộc Dương Thịnh và người phụ nữ đó đi, lôi Mộc Dương Thịnh đi luôn.
Người phụ nữ nó cũng không tầm thường, đuổi theo giữ chật lấy Mộc Dương Thịnh, nói: “ Dương Thịnh, tôi hôm qua không phải anh đã nói sẽ cùng em đi dạo phố rồi sao, được không vậy~.”
“ Mộc Mộc! Gu của anh từ lúc nào lại thấp thế này rồi! Loại mặt hàng này, anh cũng nuốt trôi được! Có nhầm không vậy!” Tiêu Tiêu kéo Mộc Dương Thịnh không chịu thua kém.
Ba người cứ như thế không ngừng lôi lôi kéo kéo, tôi yên lặng đứng nhìn họ cãi nhau, nhìn thấy sự bất lực trong ánh mắt Mộc Dương Thịnh, tôi như nhìn thấy tôi của về sau.
Nếu như tôi và Mộc Dương Thịnh ở bên nhau rồi, tôi nói là nếu như, nếu như anh ta vẫn còn cảm giác với tôi, nếu chúng tôi vẫn còn khả năng , tôi có lẽ sẽ không ngừng phiền não về những bóng hồng bên cạnh anh ta, mỗi ngày đều tìm anh ta, lo lắng suốt ngày liệu có phải anh ta đang lưu luyến ở nơi chốn mềm mại của nữ sắc làm mê đắm lòng người của ngừoi phụ nữ khác.
Tôi thở dài một cái, quay người rời đi.
Mối quan hệ của tôi và Mộc Dương Thịnh dường như rơi vào cũ diện bế tắc, anh ta không nhúc nhích, tôi lùi lại về sau, khiến cho mối quan hệ giữa chúng tôi ngày càng xa cách. Tôi cảm thấy khoảng cách đau lòng nhất, không phải là anh ta lạnh nhạt nói anh ấy đã không còn để ý nữa, mà là anh buông tay rồi, nhưng tôi mãi mãi sẽ sống trong sự tiếc nuối của anh ấy, không thể quên được, khó lòng quên được! Tỗi tự cười chế giễu, thương cảm ngậm ngùi, tôi nghĩ khoảng cách khiến ta đau lòng nhất trên thế gian, không phải tôi sống trong sự tiếc nuối, không thể quên, mà là anh ta từ đầu đến cuối không hiểu nỗi bi ai của tôi, không hiểu được sự hiu quanh trong lòng tôi. Tiêu Tiêu đã từng hỏi tôi, tôi vì điều gì mà không chịu chấp nhận Mộc Dương Thịnh, tôi không trả lời, tôi đoán rằng, đây có lẽ là điều Tiêu Tiêu muốn hỏi mà là điều đồ xấu xa Mộc Dương Thịnh muốn thông qua miệng Tiêu Tiêu để hỏi.
Anh ta từ đầu đến cuối đều không hiểu sự bất lực và sợ sệt của tôi, không phải tôi không muốn thử yêu và được yêu, àm là tôi không dám thử. Tôi nghĩ người đã từng ăn cá chắc là đều có cảm nhận như vậy thôi, bị hóc xương cá, bởi vì đau buốt mà dẫn đến tất cả các thức ăn khác đều khó mà nuốt trôi, cho dù lần sau tôi lại trông thấy loại cá này, cho dù là đầu bếp làm ngon đến mức nào đi chăng nữa, tôi vẫn sẽ không suy đi nghĩ lại, cảm giác hóc xương cá mắc nưoi cổ họng ấy dường như lại xuất hiện lần nữa, nhắc nhở tôi, không nên ăn hoặc không nên ăn lung tung. Sau hôm đó, tôi và Mộc Dương Thịnh không gặp mặt nhau , anh ta không tìm tôi, tôi không tìm anh ta, đúng nghĩa ai nấy tự có cuộc sống của riêng mình, mang bộ dạng chết già không thèm qua lại. Đến cả Tiêu Tiêu đều hoặc như cố ý hoặc như vô tình nhắc đến tình hình gần đây của Mộc Dương Thịnh với tôi, tôi lại luôn đổi chủ đề, né tránh nhắc đến không muốn nói đến nhiều.
Hôm nay lại đến phiên tôi trực ban, tôi và Tiêu Tiêu hẹn nhau sau khi tam làm đi ăn lẩu. Tôi đợi Tiêu Tiêu ở trước cửa rất lâu, nhưng đợi được lại Mộc Dương Thịnh trông bộ mặt rất mệt mỏi.
Anh ta vội vàng bước về phía tôi, nhét vào tay tôi một chiếc túi không đợi tôi mở miệng liền quay người bước đi rồi, anh ta cả quá trình không thèm nói lời nào khiến tôi rất nghi hoặc, anh ta lại mắc bệnh gì thê.
Trong lòng vừa nghĩ lại mở chiếc túi ra, bên trong là một chiếc váy voan, kiểu cách chiếc vay rất quen thuộc, tôi nhớ lại một lát, à, đây không phải chính là chiếc váy hôm đó anh ta ngây ngốc nhìn chăm chú bên ngoài khung kính cửa hàng người ta sao? Đưa cho tôi làm gì? Thật là lạ lùng.
Tôi kìm lại, nghĩ sẽ đợi Tiêu Tiêu đến hỏi kỹ càng sau vậy. Sau khi trông thấy Tiêu Tiêu chúng tôi liền cùng nhau đi ăn lẩu, trong lúc ăn Tiêu Tiêu không ngừng oán trách ông chủ của cô ấy: “ Tên hèn hạ ấy! Thật là phiền...” bla bla, hôm nay Tiêu Tiêu thực sự như muốn bùng nổ, trông bộ dạng thì nha đầu àny thực sự bị ông chủ của cô ấy chỉnh đốn rất thảm hại.