Chương 32: TIỆC VUI CHÓNG TÀN
Tôi bị trói buộc vào một cái ôm mạnh mẽ, câu trả lời vẫn chưa kịp nói ra của tôi chìm ngập trong nụ hôn đầy thân mật. Lưỡi hơi lạnh trượt vào trong miệng, anh ấy tham lam chiếm lấy hơi thở thuộc về tôi, dùng sức thăm dò qua từng ngóc ngách một. Trong chớp mắt, trái tim tôi rung động, tôi thậm chí liền muốn hòa tan vào trong nụ hôn của anh ấy, quên mọi thứ xung quanh.
Sau đó, Mộc Dương Thịnh đưa tôi đi ăn sáng, rồi lại đưa tôi đi làm. Tâm trạng cả buổi sáng của anh ấy đều rất tốt, giống như một con thú nhỏ được đầy đủ, cười vừa ấm áp vừa thỏa mãn.
Khoảng thời gian kế tiếp, anh ấy vẫn là mỗi ngày đưa đón, tôi cũng luôn cùng anh ấy ra ngoài ăn cơm, điều này tạo nên sự bất mãn của Tiêu Tiêu. Tiêu Tiêu túm cổ áo của Mộc Dương Thịnh không chỉ một lần, gào thét nói: “Mộc Mộc! Cái tên trọng sắc khinh bạn nhà anh!” Nhưng Mộc Dương Thịnh không hề để ý, vẫn đưa đón tôi theo ý mình.
Thỉnh thoảng có mấy lần tôi kéo Tiêu Tiêu cùng đi ăn cơm, tên nhỏ mọn Mộc Dương Thịnh này vẫn luôn tức giận, vì vậy liền nhân cuộc hẹn lần sau đòi lại ngày càng táo tợn hơn.
Nhưng gần đây vẫn ổn, công việc của Tiêu Tiêu rất bận, không có thời gian tham gia vào chuyện của tôi và Mộc Dương Thịnh. Mộc Dương Thịnh liền rất vui vẻ cười nhạo sự bận rộn của Tiêu Tiêu.
Nói đến Tiêu Tiêu, điều không thể không nhắc đến là, cô gái ngay thẳng này không chỉ sẽ không nịnh nọt, còn thật thà hết lần này đến lần khác nói những lời ông chủ căn bản không muốn nghe. Bởi vậy, người trước nay đều sẽ không giả bộ ân cần sẽ bị ông chủ ngày ngày bắt tăng ca. Một ngày làm 8 tiếng, ở chỗ của cô ấy là một ngày 16 tiếng, ông chủ luôn thay đổi cách thức chèn ép cô ấy.
Nhìn cô gái bé nhỏ, tôi cũng chỉ có thể thương xót, những thứ khác thứ gì cũng nói không nên lời. Bởi vì, kiểu suy nghĩ ngay thẳng đơn thuần này là điều mà những người trẻ tuổi như chúng tôi bây giờ thiếu hụt. Tôi thích sự thuần khiết và tùy tiện của Tiêu Tiêu. Vì vậy, tôi chỉ nhắc nhở Tiêu Tiêu qua loa để cô ấy học cách ứng biến linh hoạt, chứ không muốn cô ấy đánh mất đi sự thật thà mộc mạc này.
Nói đến công việc, gần đây tôi luôn cảm thấy ông chủ có ý nhằm vào tôi. Hoặc có lẽ là ảo giác của tôi, tôi không muốn đi suy nghĩ, bởi vì tôi không dám suy nghĩ cẩn thận. Thực ra, ông chủ của tôi và Trâu Mộ Sơn là bạn rất thân, nhưng Trâu Mộ Sơn có lẽ sẽ không đến mức trả thù tôi một cách hẹp hòi như vậy.
Không nghĩ nhiều nữa tôi vẫn là tiếp tục làm tốt công việc trong bổn phận của mình là được rồi.
Hôm nay lúc làm việc, ông chủ lại gây khó dễ cho tôi lần nữa. Tôi thở dài, chỉ có thể tự an ủi mình đây là sự rèn luyện ông trời cho tôi, tâm lý không được tốt như bình thường.
Sau khi tan làm, tôi ra khỏi công ty, hôm nay ra hơi sớm, lúc chiều Mộc Dương Thịnh nói với tôi anh ấy tối nay có thể sẽ đến muộn, bảo tôi đợi anh ấy. Tôi trở lại, nếu không anh ấy không để ý đến tôi nữa, đoán là giận rồi, tôi vẫn bởi vậy mà tâm trạng tốt lên nhiều.
Tôi vừa đến cổng công ty, nhìn thấy có người đợi tôi, người này không phải là Mộc Dương Thịnh. Tôi nhìn người này không nói gì, tôi vẫn có chút tức giận. Đúng vậy, người đứng ở cửa là Trâu Mộ Sơn.
Tôi thế nào cũng không nghĩ đến, Trâu Mộ Sơn sẽ đến chỗ tôi làm việc.
Tôi giả vờ không nhìn thấy hắn ta, đi thẳng qua. Nhưng hắn ta lại kéo tôi lại: “Vi Vi, em chờ một chút…”
“Anh muốn làm gì?” Tôi quay đầu nhìn hắn ta, mặt không chút biểu cảm.
“Anh…” Hắn ta ấp úng không biết muốn nói những gì, tôi quả thực không có sự kiên nhẫn với hắn ta liền vung khỏi tay hắn ta, xoay người rời đi.
Tên cặn bã Trâu Mộ Sơn này vẫn không ngừng ở phía sau nói với tôi: “Vi Vi, em đợi đã, em nghe anh nói.”
Tôi không để ý đến hắn ta, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Hắn ta xông đến, lại một lần nữa kéo tay tôi, tôi vùng vẫy, anh ta nói với tôi: “Bạch Vi, em nghe anh giải thích…”
“Có gì đáng giải thích chứ!” Tôi thô lỗ cắt ngang anh ta: “Người ngủ cùng với người đàn bà khác có gì hay để nói. Trâu Mộ Sơn, chúng ta đã kết thúc rồi, được chưa?”
Nghe thấy những lời này, hắn ta giống như bị điện giật buông tay tôi ra. Tôi không nhìn hắn ta, nhân cơ hội xoay người liền chạy, tùy tiện chặn một chiếc xe taxi, trốn chạy khỏi hắn ta giống như chạy thoát thân.
Tôi nhìn thấy hắn ta lái xe đuổi theo, liền hết sức bảo lái xe vòng vài vòng mới về nhà.
Tôi về đến nhà mệt lử trên ghế sofa, nghĩ đến những lời của tên cặn bã đó ngày hôm nay, rất muốn cười. Trên đời này sao lại có người ích kỷ như thế, thứ từng ngủ với người khác tôi còn cần tiếp sao? Thật đúng là chuyện cười.
Tôi bắt đầu che đầu gào khóc, tôi không biết mình làm sao, rõ ràng sớm đã buông xuống rồi, nhưng lại lần nữa nhìn thấy hắn, trong lòng vẫn sẽ không thoải mái. Tôi giống như đang phát tiết, tôi cần dùng phương thức khóc lóc này để khơi thông sự bất mãn trong lòng tôi.
Khóc rất lâu, khóc mệt rồi liền mơ màng ngủ thiếp đi, tôi ngủ rất không yên ổn, trong lúc mơ hồ nghe thấy có người gõ cửa.
Tiếng “Keng… keng… keng…” rất vang, không phải là Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu đáng thương bị ông chủ bắt làm tăng ca rồi, là ai chứ?
Tôi mở mắt, cẩn thận nghe ngóng một chút, người bên ngoài cửa gọi to: “Vi Vi! Vi Vi! Vi Vi, em có trong đó không?”
Là giọng của Mộc Dương Thịnh, tôi vội vàng chạy ra mở cửa.
Sau khi mở cửa cũng không quan tâm mình đầu bù tóc rối, quần áo xộc xệch hay không, tôi ôm chặt lấy anh ấy.
Vừa bình phục tâm trạng tôi lại một lần nữa khóc lên, tôi giống như kẻ chết đuối tóm được tấm gỗ nổi lềnh bềnh, ôm Mộc Dương Thịnh gào khóc. Mộc Dương Thịnh không nói gì, ôm lại tôi, dùng tay vỗ lên lưng tôi, tỏ ý an ủi.
Sau đó, sau khi tâm trạng tôi bình tĩnh lại, Mộc Dương Thịnh bảo tôi nằm trên ghế sofa, sau đó anh ấy đi nấu cơm cho tôi. Tôi ở trên ghế sofa, nhìn dáng vẻ bận tới bận lui của Mộc Dương Thịnh rất yên tâm, tôi dường như cảm thấy đây là lúc yên tâm nhất của đời mình. Không có tên cặn bã, không có kẻ thứ ba đê tiện, có người tôi có thể dựa vào lại có thể chăm sóc cho tôi.
Anh ấy nấu mỳ cho tôi, còn xào mấy đĩa rau cho tôi. Tôi không ngờ anh chàng công tử nhìn có vẻ ba lăng nhăng này lại biết nấu đồ ăn.
Tôi nếm được tay nghề của anh ấy cũng rất kinh ngạc, ngon như vậy. Tôi kinh ngạc nhìn anh ấy, anh ấy cười nói: “Nhìn gì mà nhìn, chưa từng thấy trai đẹp à? Hay là nói em đã bị vẻ đẹp của anh khuất phục rồi?”
Tôi phì cười thành tiếng, tôi biết ngay anh ấy nghiêm túc không quá ba giây.
Ăn cơm xong chúng tôi cùng cuộn trên ghế sofa xem tiết mục nghệ thuật tổng hợp. Mỗi lần khi tâm trạng tôi buồn bực, tôi đều sẽ xem một vài chương trình hài để giải tỏa sự nghi hoặc trong lòng tôi.
Mộc Dương Thịnh ôm tôi, tôi nhìn thấy anh ấy rất nhiều lần muốn mở miệng nhưng cuối cũng cũng không nói gì cả, thế là tôi nói trước: “Hôm nay Trâu Mộ Sơn đã đến tìm em.”
Anh ấy có thể không ngờ tôi sẽ đề cập trước, anh ấy không tiếp lời, có lẽ là không biết phải nói tiếp điều gì.
Tôi tiếp tục nói: “Trâu Mộ Sơn nói muốn nói chuyện với em một chút, hắn ta bảo em nghe lời giải thích của hắn ta…”
“Cút, bảo hắn ta cút! Đã ngủ với người khác còn có gì hay ho để giải thích!” Tôi vẫn chưa nói xong liền bị Mộc Dương Thịnh cắt ngang một cách thô lỗ.
Tôi cười trấn an anh ấy nói: “Được rồi được rồi, không có chuyện gì cả. Em không nghe hắn ta giải thích, anh yên tâm đi. Tên cặn bã đáng ghét Trâu Mộ Sơn đó, em làm sao có thể nói chuyện với hắn ta chứ?”