Chương 31: NƯỚC CHẢY ĐÁ MÒN, NĂM THÁNG DỊU DÀNG
Không chút hồi hộp, sáng ngày hôm sau tôi bê nguyên hai quầng thâm mắt to bự đi làm. Vừa xuống tầng, tôi liền nhìn thấy Mộc Dương Thịnh – người khơi mào khiến tôi ngủ trằn trọc. Anh ấy mặc rất khoe khoang, một cái áo màu đỏ tươi, rất hợp với khí chất khoe mẽ của anh ấy.
Sau khi nhìn thấy tôi, anh ấy vui vẻ vẫy tay, giống như sắp nhảy lên vậy, nói to: “Này! Vi Vi của anh, tối qua ngủ ngon không?”
Giọng của anh ấy rất to, thu hút ánh nhìn của những người qua đường xung quanh. Tôi lúng túng che mặt, cúi đầu chạy đến, nói: “Đồ khoe mẽ, anh gọi to như thế làm gì?”
Anh ấy lại cười rực rỡ: “Đến đón em đi làm đó, tiện thể đưa em đi ăn sáng! Thế nào cảm động hay không? Có yêu anh hay không?” Vừa mở cửa xe cho tôi vừa ngạo mạn, vẫn là bộ dạng khoe mẽ không đứng đắn.
Tôi hé miệng, sau khi lên xe ngáp một cái thật to.
Anh ấy tiến gần thắt dây an toàn cho tôi, phát hiện tôi đã thắt xong rồi, không vui vẻ tức giận nói: “Không phải đã nói rõ với em, sau này việc nặng nhọc như thắt dây an toàn này để anh làm rồi sao? Em lại như thế!” Nói xong, giận dỗi quay mặt sang một bên.
Tôi cũng không quan tâm, tôi biết anh ấy sẽ không để tôi bụng đói đến muộn, bởi vậy, tôi liền yên tâm thoải mái dựa lên trên ghế, yên ổn nhắm mắt lại, ngủ bù nghỉ ngơi dưỡng sức một lúc.
Mộc Dương Thịnh thấy tôi không có phản ứng cũng hậm hực chấp nhận, lái xe đưa tôi đi ăn.
Trên đường đi, tôi cảm nhận được ánh mắt luôn luôn chiếu đến của anh ấy. Tôi nghi ngờ không hiểu, mở mắt nhìn anh ấy, anh ấy bĩu môi với tôi, lại dừng xe bên lề.
Tôi dụi mắt một chút, mặt sững sờ, tôi nhìn anh ấy, anh ấy nhìn tôi, tôi lẩm bẩm nói: “Làm gì vậy? Đột nhiên dừng xe bên đường, sao thế, không muốn đưa em đi ăn sao?” Nói rồi tôi lại giơ cổ tay nhìn đồng hồ một chút, nói: “Em phải đi làm, sắp muộn rồi. Tháng này không đủ chuyên cần, anh phải bồi thường cho em đấy.”
Anh ấy không nói gì, cứ luôn nhìn tôi như vậy, sau đó đột nhiên cúi người lại, cởi dây an toàn của tôi ra. Sau đó cười hi hi nhìn tôi nói: “Nào, anh giúp em thắt dây an toàn.”
Trời ạ, cái tên quỷ ấu trĩ này, tôi cố gắng nín cười, nhìn anh ấy thắt xong dây an toàn, tôi vừa định nói mấy thứ, anh ấy nghiêng đầu đặt môi anh ấy lên môi tôi, rồi sau đó giống như chú mèo ăn trộm thịt sống, vui vẻ nói: “Được rồi, anh ăn no rồi. Đi, đi ăn cơm.”
Nhìn anh ấy nghiêm túc lái xe, tôi ngẩn người tại đó, tôi cảm nhận được độ nóng trên mặt tôi nóng đến mức dọa người. Trái tim trong lồng ngực tôi đang đập thình thịch, đập rất mạnh. Tôi biết, tôi bị anh ấy ghẹo rồi.
Sau khi hai người chúng tôi ăn sáng xong, anh ấy đưa tôi đi làm, trên đường tôi ngáp không ngừng, Mộc Dương Thịnh nhìn tôi nói: “Hôm nay sao em mệt mỏi thế, tối qua làm chuyện xấu gì à?”
Tôi không để ý đến anh ấy, chỉ điều chỉnh chỗ ngồi một chút, yên tĩnh ngủ bù.
Trên đường, tôi cảm nhận được anh ấy cố ý giảm chậm tốc độ, tôi biết anh ấy là muốn lái xe êm một chút để tôi ngủ yên tâm một chút.
Bởi vì buổi sáng ngủ bù được một lúc, cả ngày hôm nay mới không đến nỗi không có tinh thần như vậy.
Sau khi tan làm tôi cũng không vội vàng, thu dọn các thứ một chút mới chậm rãi rời khỏi cơ quan. Bước đến cửa công ty, tôi lại nhìn thấy tên khoe mẽ Mộc Dương Thịnh đó và chiếc xe cực kỳ phô trương của anh ấy. Trong tay Mộc Dương Thịnh còn nâng một bó hoa, màu sắc của hoa tương phản với chiếc áo màu đỏ tươi của anh ấy, rất khoe khoang.
Nhìn thấy tôi đi ra, Mộc Dương Thịnh giơ bó hoa đó lên, không ngừng vẫy tôi. Tôi nhìn anh ấy, bất giác cười.
Buổi tối anh ấy đưa tôi đi ăn cơm, xem phim, hai chúng tôi còn tay trong tay đi dạo công viên. Ngoại trừ việc xem phim, những khâu khác tôi đều rất vui, bởi vì tên khoe mẽ Mộc Dương Thịnh vốn không định để tôi xem phim, trong lúc đó, anh ấy luôn hôn tôi, tay còn cực kỳ không đứng đắn sờ tôi, chọc cho tôi thỉnh thoảng rên khẽ lên.
Tôi về đến nhà rửa mặt, chuẩn bị nghỉ sớm một chút, nhìn thấy điện thoại không ngừng sáng, không cần đoán, nhất định là tên khoe mẽ Mộc Dương Thịnh.
Tôi nghe điện thoại liền nghe thấy bên kia hét nói: “Vi Vi, tiểu Vi Vi, em đã đi làm gì vậy? Lâu như thế mới nghe điện thoại! Dâng lên! Bình luận xấu!”
Tôi lúng túng nhìn điện thoại, đúng vậy, người gọi điện đến là Mộc Dương Thịnh, nhưng giọng nói này nghe sao lại giống tú bà già như thế. Tôi yếu ớt hỏi: “Xin lỗi, chào anh, anh là Mộc Dương Thịnh sao?”
Chỉ nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến một tràng cười như tạ: “Ha ha ha… Vi Vi em sao có thể đáng yêu như thế!”
Tôi bất lực tức giận, chỉ có thể lặng lẽ nói một câu: “Đồ thần kinh!”
Mộc Dương Thịnh cũng không nổi giận, tiếp tục trêu ghẹo nói: “Nhớ anh không, không không không, là cảm nhận được anh đang nhớ em không?”
Tôi khẽ cười, cầm điện thoại lên giường, nằm gọi điện với anh ấy.
Nói mãi nói mãi, tôi liền không chống nổi cơn buồn ngủ, liền thiếp đi.
Sáng ngày hôm sau, nhìn thấy tin nhắn Mộc Dương Thịnh gửi cho tôi, không nhịn nổi cười lên.
Tên khoe mẽ: Này! Em không phải là ngủ rồi chứ?
Tên khoe mẽ: Được rồi… Anh đoán em cũng ngủ rồi, nghỉ ngơi cho khỏe.
Tên khoe mẽ: Nhưng anh nhớ em nhớ đến nỗi không ngủ được này…
Tên khoe mẽ: Em ngủ say như thế, có phải là bởi vì mơ thấy anh hay không?
Tên khoe mẽ: Nhất định là mơ thấy anh rồi, vui vẻ!
Tên khoe mẽ: Tiếp tục mơ giấc mơ đẹp về anh, ngủ ngon.
Tôi nghĩ một chút, trả lời: Đồ ngốc, mơ thấy anh tuyệt đối là ác mộng được chưa?
Gần như là trả lời trong mấy giây, tên khoe mẽ: Mau xuống tầng, bữa sáng của em sắp nguội rồi!
Tôi kinh ngạc, anh ấy đến thật sớm, anh ấy đến từ lúc nào? Tôi vội vàng rửa xong mặt xuống tầng tìm anh ấy, Mộc Dương Thịnh ngốc nghếch đứng bên xe, sau khi nhìn thấy tôi người liền là dáng vẻ đó, vui vẻ đến mức nhảy lên vung vẩy cánh tay.
Tôi cười bước đến, hỏi: “Anh đến lúc nào vậy? Sao sớm thế?”
“Anh à, mới đến, có thể là tâm linh cảm ứng, anh vừa xuống xe, em liền trả lời tin nhắn của anh. Thế nào, có thần kỳ hay không!” Biểu cảm của anh ấy giống như đứa trẻ đang chờ đợi phụ huynh khen ngợi.
Tôi khích lệ mang tính tượng trưng nói: “Vâng, thật giỏi.”
Anh ấy bĩu môi, tôi nhìn hai tay trống trơn của anh ấy, nghi ngờ nói: “Không phải nói bữa sáng sắp nguội rồi sao? Ở đâu thế?”
Anh ấy cười chạy đến, chạy tới trước mặt tôi, hôn tôi một chút, nói: “Em tự mình xem đi, miệng anh có phải là bị cơn gió sáng sớm thổi lạnh rồi không?” Một người con trai to lớn cao hơn tôi, đứng trước mặt tôi dùng giọng điệu của người phụ nữ xa cách chồng lâu ngày nói những lời giận dỗi, biểu cảm giống như một chú chó lớn bị chủ nhân khiển trách.
Tôi phì cười thành tiếng nói: “Vâng, lạnh rồi lạnh rồi, quả thực là lạnh rồi.”
Biểu cảm của anh ấy lập tức rất vui vẻ. Tôi đang nghĩ nếu anh chàng này có cái đuôi, bây giờ nhất định sẽ vẫy tới vẫy lui ở đằng sau người anh ấy, anh ấy vui vẻ đến gần tôi nói: “Em có thể giúp anh làm ấm nó không?”
Vừa dứt lời, anh ấy liền tiến lại hôn tôi.