Cùng Nhà Khác Ngỏ

Chương 30 ĐIỀU ANH KHÔNG BIẾT LÀ EM BẰNG LÒNG




Chương 30: ĐIỀU ANH KHÔNG BIẾT LÀ EM BẰNG LÒNG

Anh ấy nói: “Bạch Vi, làm bạn gái anh có được không? Anh, muốn em trở thành bạn gái của anh, em bằng lòng không?”

Tôi chần chừ, suy nghĩ rất lâu, tôi chậm rãi nói: “Anh, bằng lòng chờ em sao?” Tôi vừa mới trải qua một chuyện tình cảm thất bại. Tên cặn bã Trâu Mộ sơn đó đem đến cho tôi những tổn thương nói lớn không lớn, nhưng nói nhỏ lại không nhỏ. Tình cảm tôi bỏ ra không tính là nhiều, nhưng tuyệt đối cũng không thể bị người ta tùy ý lãng phí như vậy. Tôi sợ, nếu như, tôi muốn nói nếu như tôi chấp nhận tình cảm này của Mộc Dương Thịnh, tôi lại một lần nữa không giữ lại chút gì dâng tất cả trái tim mình cho Mộc Dương Thịnh, cái đem đến lại là một sự tổn thương khác thì phải làm sao? Tôi không phải là không bằng lòng, tôi chỉ là không dám, không dám đi mạo hiểm, không dám chấp nhận tâm ý của một người khác lần nữa, ít nhất, hiện tại vẫn không dám. Mộc Dương Thịnh, anh ấy sẽ hiểu không?

Tôi quay đầu nhìn Mộc Dương Thịnh, ánh mắt của anh ấy lúc ẩn lúc hiện, nhưng lại không hề trốn tránh ánh nhìn của tôi. Anh ấy cứ lẳng lặng nhìn tôi như vậy, giữa hai chúng tôi cứ giằng co như thế rất lâu. Vào lúc cổ tôi ê ẩm, anh ấy mới chậm rãi lên tiếng, chỉ nói một chữ: “Được.”

Nói xong, Mộc Dương Thịnh liền kéo tay tôi, kiểu mười ngón tay đan vào nhau, dắt tôi ra khỏi phòng. Hai người chúng tôi cùng đi ra khỏi “Dạ Yến”, anh ấy quan tâm giúp tôi mở cửa xe, dáng vẻ của người có công danh rất mê hoặc người khác, nhưng xoay người liền ba lăng nhăng rất không đứng đắn cau mày nói: “Thế nào, có yêu anh không? Đẹp trai như anh là bản hạn chế số lượng, tiểu thư có muốn nhanh lấy về tay một bản không?”

Tôi thừa nhận, dáng vẻ không đứng đắn của anh ấy rất đẹp trai, tôi hé miệng cười nói: “Bản hạn chế số lượng há chẳng phải là rất đắt, em không dám với đến.”

Anh ấy cười xảo quyệt, lại một lần nữa mở cửa xe, cúi người nói với tôi: “Anh là hàng đặt riêng, lượng sức chế tạo cho Bạch tiểu thư, Bạch tiểu thư có thể kiểm hàng trước.”

Tôi cắn môi giả bộ suy nghĩ nghiêm túc một chút nói: “Ừ… Kiểm hàng không thấy thỏa mãn có thể trả hàng không?” Không đợi anh ấy trả lời, tôi liền trực tiếp đóng cửa xe lại.

Anh ấy nhìn cửa sổ xe cười ngây ngô, sau khi đi vòng đến ghế lái ngồi vững vàng rồi nhìn tôi một chút, nhíu mày, mất hứng nói: “Sao em lại thắt dây an toàn xong rồi vậy? Việc nặng nhọc kiểu này sao em lại tự mình làm thế? Thật không có tình cảm.”

Giọng điệu tủi thân và biểu cảm bĩu môi đáng yêu của tên khoe mẽ Mộc Dương Thịnh này khiến tôi không nhịn được cười, phì cười ra một tiếng, nói: “Vâng vâng vâng, em sai rồi em sai rồi. Sau này những việc nặng nhọc thế này đều nhường anh làm có được không?”

Mộc Dương Thịnh cười đáp lại: “Được, sau này những việc có thể thể hiện khí khái đàn ông của anh em để lại hết cho anh. Ngày đó em động lòng, nhất định nhớ sớm nói cho anh biết!”

Tôi nhìn vẻ đẹp góc nghiêng khi lái xe nghiêm túc của anh ấy, nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Vâng.”

Sau đó tôi liền nhìn thấy một chàng trai gần hai bảy hai tám tuổi cười giống như một tên ngốc.

Hôm nay hai người chúng tôi đã làm rất nhiều việc: dạo phố, xem phim, ăn cơm, tất cả đều là dáng dấp hẹn hò của đôi tình nhân nhỏ. Anh ấy nổi tiếng với tên gọi “thích ứng trước thời hạn”, không ngừng ra ám thị cho tôi, anh ấy là một người rất tốt, đáng để phó thác.

Tôi cũng không để ý đến, buổi tối về nhà, Tiêu Tiêu nhiều chuyện đến gần, không ngừng dò hỏi tôi và Mộc Dương Thịnh có tiến triển gì mới hay không.

Tôi ậm à ậm ừ không trả lời, lách mình đi tắm.

Lúc tắm, nhìn vết hôn hơi sâu trên người, không khỏi đỏ mặt. Anh ấy mỗi lần đều như vậy, hại tôi rất lâu đều không thể mặc quần áo cổ thấp.

Tôi tắm xong bị Tiêu Tiêu kéo cùng nhau xem phim trên ghế sofa. Tiêu Tiêu nhìn nam chính tình cảm sâu đậm trong bộ phim truyền hình tức giận nói: “Trên đời này làm sao có thể có người đàn ông yêu sâu đậm như thế, không thể nào!”

Tôi cười nói hùa theo: “Đúng vậy, cho nên mới nói là phim truyền hình đó. Tác phẩm điện ảnh và truyền hình có thể chiếu trên ti vi hơn nửa đều là trường hợp đặc biệt trong cuộc sống, là tưởng tượng của biên kịch đó.”

Tiêu Tiêu gặm táo gật đầu lẩm bẩm nói: “Đúng vậy đúng vậy.”

Bộ phim truyền hình này rất hoang đường, câu chuyện nói về người đàn ông này chờ người phụ nữ này hơn hai mươi năm, chưa từng gặp qua người phụ nữ khác, cuối cùng cũng đợi được nữ chính.

Tôi nhìn ánh mắt chứa chan tình cảm mà nam chính nhìn nữ chính trên ti vi, thầm lắc đầu, sao lại có thể có người đàn ông có tình cảm lâu dài như thế, cho dù thật sự có, đoán là tôi cũng không có may mắn có thể gặp được. Dù sao năm đó, lúc tên cặn bã Trâu Mộ Sơn thấy tôi, cũng gọi là từng có ánh nhìn như vậy.

Tôi vẫn còn nhớ Trâu Mộ Sơn lúc đó cũng giống như Mộc Dương Thịnh của hiện tại chăm sóc tôi từng li từng tí, chỉ là, thời gian qua đi mọi thứ cũng thay đổi. Còn bây giờ, trong mắt tên cặn bã Trâu Mộ Sơn đó chỉ có kẻ thứ ba đê tiện Lưu Huyên Huyên. Haizzz… Tôi sao lại nghĩ đến hai người bọn họ chứ? Vô duyên vô cớ ảnh hưởng đến tâm trạng của chính mình. Lắc lắc đầu, nói với Tiêu Tiêu đang xem phim đến mê mẩn: “Tiêu Tiêu, tớ đi ngủ trước đây, ngày mai còn phải đi làm nữa!”

Tiêu Tiêu đang gặm táo, nhìn chằm chằm vào ti vi, cũng không nhìn tôi một cái, ậm à ậm ừ nói: “Ừ ừ, được được. Tớ xem thêm lúc nữa, cậu ngủ trước đi. Ngủ ngon.”

Tôi trở về phòng cẩn thận nghĩ đến những lời Mộc Dương Thịnh nói hôm nay. Thật ra, khi anh ấy hỏi tôi có bằng lòng hay không, tôi muốn nói “Em bằng lòng”. Làm gì có người phụ nữ nào không muốn được yêu thương cưng chiều, làm gì có người phụ nữ nào không muốn được người khác nâng niu trong lòng bàn tay, vừa hay có một người như thế anh ấy nguyện cưng chiều tôi, nguyện bao dung tôi, chỉ là, tôi không dám. Tôi vừa mới bước ra khỏi vũng đầm lầy, không dám xác định Mộc Dương Thịnh có phải là người chồng trong lòng tôi hay không? Ngộ nhỡ, ngộ nhỡ anh ấy là một vũng bùn tiếp theo, vậy tôi lại nên làm thế nào?

Mộc Dương Thịnh vốn là một người đàn ông có tính khoe mẽ. Bên người anh ấy thiếu cái gì chứ chưa từng thiếu phụ nữ. Anh ấy là cao thủ tình trường, tôi chỉ từng có một đoạn tình cảm yêu đương tổn thương đến thê thảm, làm sao có thể địch lại anh ấy. Tôi dường như có thể thấy trước hai tương lai của chúng tôi. Cho dù anh ấy thật sự yêu tôi, tôi cũng sẽ lo lắng sợ hãi, bởi vì tôi đã trải qua sự phản bội, vì vậy tôi sẽ vô cùng cẩn thận, tôi sẽ sống rất thận trọng, tôi sẽ thường xuyên nghi ngờ Mộc Dương Thịnh ở đâu, ở cùng với ai. Tình yêu của chúng tôi sẽ đi rất khổ cực, tôi sẽ rất lo lắng, thậm chí rất sốt ruột, tình yêu như vậy không đi xa được, cũng không bước tiếp được.

Hai mắt tôi trống rỗng, nằm trên giường ngơ ngác nhìn trần nhà. Tôi thừa nhận, mục đích tôi tiếp cận Mộc Dương Thịnh rất không đơn giản, tôi chính là muốn trả thù Trâu Mộ Sơn, tôi cũng muốn khiến tên cặn bã Trâu Mộ Sơn đó nếm thử mùi vị bị người khác phản bội! Tôi chưa từng nghĩ tôi khi đạt được mục đích sẽ cùng Mộc Dương Thịnh có nhiều tình cảm nói không rõ ràng như thế này. Chỉ là, khi anh ấy hỏi “Em có bằng lòng không?”, câu trả lời của tôi tuyệt đối là tôi bằng lòng, nhưng lý trí mách bảo tôi, tôi không thể vô trách nhiệm dễ dàng nói ra như vậy.

Phải biết rằng, điều tôi nói ra không vẻn vẹn chỉ là ba chữ “Em bằng lòng”, mà là sự mở đầu của một đoạn tình cảm. Ba chữ đó là sự chấp thuận với tình cảm của chúng tôi, bởi vậy, tôi sẽ không dám tùy tiện nói ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.