Cùng Nhà Khác Ngỏ

Chương 29 KHÔNG CẦN GIẢI THÍCH NỮA




Chương 29: KHÔNG CẦN GIẢI THÍCH NỮA

Mộc Dương Thịnh hôn tôi rất nhẹ nhàng, không có kiểu linh ta linh tinh trước đó, đứng đắn đến mức khiến tôi động lòng.

Anh ấy ôm tôi vào trong phòng, căn phòng ở vị trí rất chếch, chẳng trách tôi vẫn luôn không tìm thấy anh ấy. Anh ấy đặt tôi lên giường, nhìn tôi, nhưng không có bất cứ hành động tiếp theo nào nữa. Tôi cũng nhìn anh ấy, tôi nhìn thấy ngực anh ấy phập phồng, cảm giác được sự ngấm ngầm chịu đựng của anh ấy. Tôi chủ động vịn vào cổ anh ấy, hai tay vòng quấn lấy anh ấy, chủ động hôn lên.

Tôi cảm giác được sự khác thường và sự run rẩy khe khẽ do kích động mà tạo ra của anh ấy. Tôi khẽ cười, anh ấy dường như nhận được ám thị, bỗng chốc xoay người đè tôi xuống…

Sau khi cảm xúc mãnh liệt qua đi, anh ấy ôm tôi, tôi tựa lên người anh ấy, cảm nhật được độ nóng của anh ấy, nghịch ngón tay anh ấy, ngập ngừng nói: “Anh, anh vẫn luôn trốn ở trong này sao? Em, đã tìm rất lâu, nhưng làm thế nào cũng không tìm được.”

Mộc Dương Thịnh nghiêng đầu nhìn tôi, khẽ cười, dùng ngón tay phủ lên mũi tôi một chút nói: “Ngốc ạ, anh vẫn luôn theo phía sau em đó. Phương Tiêu gửi cho anh tin nhắn tóm lược nói có một đứa ngốc đang tìm anh khắp chốn. Em ngốc nghếch như vậy, anh sao nỡ lòng để em chạy lung tung.”

Cái tên “hèn hạ” này, tôi biết ngay mà, Mộc Dương Thịnh – con người bên ngoài lạnh lùng bên trong vô cùng cuồng nhiệt này, thật đúng là, tôi bĩu môi mở miệng nói: “Vậy tại sao anh không ra, em tìm anh tìm đến mức sắp sốt ruột đến chết rồi. Em, em sợ…” Tôi sợ một người hiểu tôi như thế này, một người có thể khoan dung cho tính cách trẻ con của tôi, bằng lòng ở bên cạnh tôi, sẽ bởi vì sự tùy hứng và đầu óc bảo thủ của tôi mà rời đi. Tôi sợ anh ấy gặp được người tốt hơn, sợ anh ấy không thể đợi tôi, rời khỏi tôi trước một bước.

“Sợ cái gì? Ngốc ạ.” Anh ấy cắt ngang lời tôi, nhìn tôi một chút, tiếp tục nói: “Anh chỉ tức giận một chút, chuyện hôm nay là lỗi của anh, anh không nên làm như thế, khiến em lo lắng.”

Tôi nhìn Mộc Dương Thịnh giống như một đứa trẻ làm chuyện có lỗi đang giải thích với tôi, trong lòng có chút xúc động. Suy đi nghĩ lại, tôi mở miệng: “Hôm nay em làm như vậy, là bởi vì, em…”

“Vi Vi, anh biết rồi, em không cần nói nhiều đâu. Chuyện hôm nay, thật sự là vấn đề của bản thân anh.” Nói rồi anh ấy nghiêng đầu hôn lên trán tôi, tôi cảm giác được lực anh ấy ôm tôi lại tăng lên mấy phần.

Thấy tôi không có phản ứng, anh ấy lại nói: “Anh phát hiện, hạnh phúc thực tại đến chân thực hơn so với tình cảm hư ảo của bản thân mình, chính là kiểu hạnh phúc có thể sờ được trong tay.” Vừa nói, tay anh ấy kéo tay tôi, mười ngón đan vào nhau, chậm rãi lắc lư.

Tôi không nhịn nổi cười, lời anh ấy nói khiến tôi cảm thấy rất ấm áp. Con người này có thể bao dung tôi, hiểu cho tính cách trẻ con của tôi, tôi thừa nhận có thể gặp được anh ấy là may mắn nhỏ của tôi, không cần che đậy, không cần suy nghĩ nhiều lần mới nói, ở bên cạnh anh ấy vừa thoải mái vừa yên tâm. Nghĩ như vậy, tôi xoay người ôm lấy anh ấy, vùi vào trong ngực anh ấy, tìm một tư thế thoải mái, yên tâm ngủ.

Buổi sáng khi tôi dậy, tôi sờ giường bên cạnh mình thấy trống không. Tôi nhíu mày, mở mắt nghi hoặc, mơ màng hét nói: “Mộc Dương Thịnh! Mộc Dương Thịnh! Mộc… Dương … Thịnh …”

Tôi choàng dậy, cái tên khoe mẽ Mộc Dương Thịnh này lại chạy đi chỗ nào rồi. Tôi có chút hoảng hốt, lẽ nào là bởi vì tôi không giải thích sao? Tối qua không phải là anh ấy nói tôi không cần giải thích sao? Trong đầu tôi có chút loạn, trong lòng tôi có chút lo lắng bất an.

Chính vào lúc tôi muốn đứng dậy đi tìm anh ấy, tôi nghe thấy tiếng cửa kêu, quay đầu liền nhìn thấy Mộc Dương Thịnh đi vào, anh ấy nhìn thấy tôi sắp đứng dậy, nghi ngờ trêu chọc nói: “Dậy rồi à? Muốn làm gì? Ngủ xong liền đi? Không có lương tâm như thế à?”

Tôi nhìn anh ấy chằm chằm không nói gì, bỗng nhiên mũi chua xót, đôi mắt ướt át nước mắt lưng tròng nhìn anh ấy, không biết bản thân nghĩ như thế nào, có lẽ là vẫn chưa tỉnh ngủ, mơ màng, lờ mờ bộc lộ ra tính cách trẻ con của mình. Tôi nhìn mắt anh ấy, sau đó giang cánh tay với anh ấy, yếu ớt nói một chữ: “Ôm.”

Tôi nhìn thấy Mộc Dương Thịnh hơi ngừng lại hình thể, tôi có thể tưởng tượng được sự mơ hồ vô cùng của anh ấy, sau đó anh ấy bước nhanh đến ôm lấy tôi.

Tôi vùi đầu vào trong ngực của anh ấy, hơi khóc thút thít, giọng rất tủi thân cũng rất đau buồn, khẽ run rẩy nói: “Anh còn giận em sao?”

Anh ấy ôm chặt tôi, sờ lên tóc tôi cười an ủi tôi: “Được rồi được rồi được rồi, ngoan, anh không giận em nữa. Em đừng khóc, có được không?”

Tôi không nói gì, anh ấy cúi đầu nhìn tôi, nói: “Bạch vi, anh bây giờ có thể nhìn thấy em và ôm em, buổi tối có thể ôm em ngủ, buổi sáng thức dậy có thể nhìn thấy em nằm ngủ bên cạnh anh, đây chính là hạnh phúc mà anh tưởng tượng. Tối qua nói em không cần giải thích là thật sự không cần em giải thích, là chính anh tối qua không nhìn thấy hạnh phúc của mình.”

Tôi ôm anh ấy, nhẹ nhàng mở miệng: “Vậy anh đi đâu buổi sáng thế? Em lại không tìm thấy anh.”

“Cô gái ngốc, tối qua em không mệt sao? Anh đi mua bữa sáng cho em.” Tên khoe mẽ Mộc Dương Thịnh cười nói.

Tôi ngẩng đầu nhìn đồ ăn sáng trong tay anh ấy, hé miệng khẽ cười, nói không cảm động là nói dối. Người đàn ông này luôn có thể chăm sóc rất tốt cho tôi, lời anh ấy nói luôn có thể trực tiếp đánh vào chỗ mềm yếu nhất trong lòng tôi. Ở trước mặt anh ấy tôi không cần đeo bộ mặt giả dối, tôi có thể làm kiểu dáng kỳ lạ, có thể giống như một đứa trẻ tùy tiện nũng nịu, tôi không cần quan tâm anh ấy nhìn tôi thế nào, không cần để ý hình tượng. Tôi biết, cho dù có một ngày tôi lôi thôi lếch thếch, đầu bù tóc rối, anh ấy cũng sẽ không ghét bỏ tôi.

Ăn xong bữa sáng tôi ngồi bên cạnh bàn, nghĩ tới những lời Mộc Dương Thịnh nói lúc sáng, trong lòng ấm áp. Mộc Dương Thịnh rửa mặt xong mặc bộ âu phục đi giày da xuất hiện trước mặt tôi. Tôi kinh ngạc nhìn anh ấy, trêu chọc nói: “Hôm nay sao lại ăn mặc kiểu điệu bộ nho nhã thế này?”

Anh ấy nhíu mày, cười huyênh hoang nói: “Chuẩn bị ra ngoài tán gái đó, không ăn mặc đẹp một chút thì không có người đẹp nào mắc câu!”

Tôi bĩu môi, nhìn anh ấy bằng nửa con mắt, giận dỗi đứng dậy, đi thẳng ra ngoài cửa, nhưng bị anh ấy kéo lại. Anh ấy ôm tôi từ phía sau lưng, cười nói: “Được rồi được rồi, trêu em đó, không biết trêu đùa như thế, giống một đứa trẻ con vậy.”

Tôi không nói gì, Mộc Dương Thịnh ở sau người tôi cười rất vui vẻ. Anh ấy thu chặt ôm lấy hai tay tôi, giọng nói rất nghiêm chỉnh: “Bạch Vi, làm bạn gái anh nhé.”

Tôi cắn môi không lên tiếng.

Có lẽ là cảm nhận được sự khó xử và do dự của tôi, anh ấy lại một lần nữa lên tiếng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.