Chương 26: TÔI, HẮN TA VÀ CÔ TA
Hôm nay tôi dậy rất sớm, ngủ rất không ngon, mắt trái luôn giật. Tiêu Tiêu nói với tôi, mắt trái giật nghĩa là hạnh phúc đến. Nhưng bà nội tôi đã từng nói với tôi, bất an lúc sáng sớm thì hôm nay sẽ có chuyện lớn xảy ra, hơn nữa là chuyện lớn không được tốt đẹp lắm…
Sau khi rửa mặt súc miệng xong, tôi cũng không suy nghĩ hôm nay rốt cuộc sẽ thế nào, dù sao cũng là cuối tuần. Tôi nghĩ đợi sau khi Tiêu Tiêu đi làm, mình ra ngoài dạo bộ một chút, đi dạo phố, thay đổi tâm trạng.
Nói đến Tiêu Tiêu, cô ấy cũng là một đứa trẻ xui xẻo. Lúc đi làm nói chuyện cũng không cân nhắc, còn biểu đạt suy nghĩ của bản thân không chút che đậy. Một người mới không biết xã giao ngoài mặt, làm sao có được sự coi trọng của cấp trên. Cô nhóc làm việc chăm chỉ lại cố gắng, nhưng không chỉ không có cơ hội thăng tiến, còn luôn bị người khác kéo làm thêm giờ.
Trong lòng lặng lẽ thương xót cho Tiêu Tiêu một lúc, tôi chuẩn bị đi ra ngoài.
Đi xuống dưới tầng, tôi nhìn thấy một người ăn mặc rất khoe khoang, dùng ngón chân nghĩ cũng biết là tên khoe mẽ Mộc Dương Thịnh.
“Biến mất lâu như vậy, em còn tưởng anh ngủ đông rồi chứ.” Tôi bĩu môi với anh ấy, trong giọng nói có sự oán giận mà tôi không phát hiện được.
“Mùa xuân ấm áp muôn hoa khoe sắc, em bảo anh ngủ đông gì chứ. Đừng giận, anh đi công tác …”
“Lại đi gặp cô nàng nước Mỹ tóc vàng mắt mắt xanh cảm giác thế nào hả?” Tôi không đợi anh ấy nói xong liền cắt ngang câu nói của anh ấy. Tôi không biết mình nghĩ thế nào, tôi muốn biết gần đây anh ấy đã làm những gì, đi đâu, gặp những ai, nhưng tôi lại không muốn nghe anh ấy giải thích những cuộc gặp gỡ gần đây của anh ấy. Con người thật sự rất nhùng nhằng, tôi từ lúc nào đã kỳ lạ như thế này?
“Ha ha, em sẽ không ghen đó chứ!” Anh ấy vừa nói vừa lại gần tôi, ôm qua eo tôi, khẽ hà hơi nói vào tai tôi: “Yên tâm, hàng tồn kho chỗ anh đều để lại cho em đó. Đêm nay phải trăm phát trăm trúng đấy.” Nói xong còn tiện tay sờ mông tôi một chút.
Tôi đỏ mặt nói: “Lưu manh!” Giọng nói cũng không nghiêm túc như thế, ngược lại có chút vẻ nũng nịu.
Anh ấy ôm tôi, giúp tôi mở cửa xe. Tôi nhìn anh ấy, mấy ngày không gặp, anh ấy vẫn rất đẹp trai, chỉ là gầy đi một chút, nhìn anh ấy đến mức có chút say sưa.
Cái tên khoe mẽ này, nhân lúc thắt dây an toàn cho tôi, hôn trộm tôi, ngốc nghếch! Tôi nhìn anh ấy, anh ấy cười nói: “Đừng nhìn anh như vậy, anh sẽ nhịn không nổi đâu.”
Mặt tôi đỏ lên, nhanh chóng nghiêng đầu sang chỗ khác. Cái tên lưu manh thối tha này vừa mới cười với tôi đến mức phạm luật như vậy, tôi suýt chút nữa, suýt chút nữa, chỉ là suýt chút nữa thì bị quyến rũ rồi.
“Cái đó, anh…” Lúc anh ấy nói chuyện cứ ấp a ấp úng, không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, tôi phát hiện ra anh ấy còn có chút xấu hổ.
Tôi cười anh ấy nói: “Anh muốn nói gì? Anh sao lại thẹn thùng như vậy? Ha ha.”
“Anh, anh đi công tác Đài Loan, mang cho em một thứ. E hèm, mang một cái vòng tay.” Vừa nói anh ấy ném một hộp tơ nhung tinh xảo cho tôi.
Khoảnh khắc đó tôi cảm thấy anh ấy rất đáng yêu, chàng công tử lang thang trong bụi hoa tặng người con gái một chiếc vòng tay, còn biết ngượng ngùng tạo nên bộ dạng thế này.
Món quà này bọc rất tinh tế, bọc tơ nhung màu đen, phía trên còn thêu tơ vàng, thêu chữ “Vi”.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy một chút, phát hiện ra anh ấy đang lén nhìn tôi, tôi cười với anh ấy, anh ấy lại hoảng hốt dời ánh nhìn, còn bối rối lén liếc tôi.
Tôi nhìn thấy tai anh ấy phớt đỏ, suy nghĩ chọc ghẹo nổi lên, nhân lúc anh ấy nghiêm túc lái xe, tiến về phía tai anh ấy khẽ nói: “Cảm ơn anh.”
Tôi cảm giác được sự hoảng hốt của Mộc Dương Thịnh, anh ấy lắp bắp trả lời vài tiếng, ánh mắt né tránh.
Tôi với tâm trạng vui vẻ không trêu anh ấy nữa, kéo lại dây an toàn, tiếp tục nhìn chiếc hộp nhỏ, tôi mở hộp, lại có một chút căng thẳng tôi không kiềm chế nổi. Cũng giống như vậy, thứ tôi không kiềm chế nổi còn có nụ cười ở khóe môi tôi.
Trong hộp là một chiếc vòng tay được chế tác không phải là rất tinh tế. Tôi nhìn chiếc vòng tay, lại nhìn Mộc Dương Thịnh với cái tai đỏ giống như giọt máu một chút, phì cười ra khỏi miệng.
“Anh, cái vòng tay này sẽ không phải là anh làm đó chứ?” Tôi cầm chiếc vòng tay lên lắc trong tay, nhìn anh ấy cười.
Anh ấy quả nhiên xầm mặt lại đúng như tôi dự đoán: “Không thích thì trả lại cho anh!”
“Ha ha, được rồi được rồi. Em rất thích, thật sự rất thích.” Thấy bộ dạng anh ấy thật sự nổi giận như tôi mong muốn, tôi rất vui vẻ đeo chiếc vòng lên tay, còn lắc lắc leng keng.
Nghe vậy, Mộc Dương Thịnh ngây thơ quả nhiên đúng như dự đoán cười một chút, nhưng nụ cười thoáng qua liền biến mất, tiếp tục xị mặt lại, giả bộ trầm lắng.
Hai người chúng tôi bàn bạc đi ăn cá nướng, vẫn cứ ăn bữa sáng thành bữa trưa. Trong lúc đó anh ấy luôn nói dông dài với tôi về những cuộc gặp gỡ trong khoảng thời gian ở Đài Loan, anh ấy nói thao thao bất tuyệt, tôi yên lặng nghe.
Anh ấy nói rồi nói, đột nhiên dừng lại, hỏi tôi: “Khoảng thời gian này nhớ anh không?”
Biểu cảm của anh ấy rất nghiêm túc, nhất thời hỗn loạn, tội lại bất giác gật đầu.
Thấy tôi gật đầu, khuôn mặt nghiêm túc của anh ấy bỗng chốc liền thoải mái, dáng vẻ ngốc nghếch lại khiến lòng tôi ấm áp. Anh ấy rất quan tâm đến thái độ của tôi.
“Anh biết.” Anh ấy cười rất huyênh hoang cũng rất vui vẻ.
“Anh sao biết vậy? Xì!” Không nhìn nổi anh ấy vui vẻ như vậy, tôi muốn chống lại anh ấy.
“Anh cảm nhận được.” Anh ấy cười rất hèn hạ, nhấc ghế ngồi đến bên cạnh tôi.
Tôi theo bản năng đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài. Anh ấy cười: “Sao thế? Ngại rồi à? Hai chúng ta em còn ngại gì chứ?”
“Em, em ăn no rồi, muốn ra ngoài đi một chút cho tiêu cơm.” Tôi có chút sợ hại sự đến gần của Mộc Dương Thịnh, tim tôi sẽ đập nhanh lên, tôi sẽ có chút lúng túng, tôi thế này là làm sao vậy?
“Cùng đi đi, anh cũng no rồi.” Anh ấy nói xong liền kéo tôi đi ra ngoài. Vẫn chưa đi ra khỏi quán ăn, từ xa liền nhìn thấy một người phụ nữ đi giày cao gót yểu điệu thướt tha bước đến.
“Bạch Vi! Này! Bạch Vi, tôi đây, Lưu Huyên Huyên đây!” Sau khi nhìn thấy tôi, cô ta phấn khởi chạy đến, dáng vẻ ưỡn ẹo thật là khác người.
“Chị Lưu, chào chị!” Tôi lịch sự trả lời lại cô ta, bày ra bộ dạng không muốn nói nhiều chuyện quen thân.
Nhưng hết lần này đến lần khác cô ta rất không biết điều: “Được rồi được rồi, gần đây thật sự rất khỏe…” Vừa nói vừa khoe khoang đồ trang sức bằng bạc châu báu trên tay, tiện thể liền quan sát tôi một lượt, nhìn thấy Mộc Dương Thịnh: “Ô!” Cô ta che miệng khẽ kêu, biểu cảm rất kiểu cách: “Anh Thịnh, anh cũng ở đây à!”
“Ái chà, anh Thịnh, anh biết không…”
“Tôi không biết, cũng không muốn biết.” Mộc Dương Thịnh cắt ngang lời nói của Lưu Huyên Huyên, kéo tôi chuẩn bị đi.
Ai biết được Lưu Huyên Huyên ở sau chúng tôi kêu lên: “Anh Thịnh, giày rách kìa, anh không ngại sao! Ha ha.”
“Cô!” Tôi nhịn không nổi muốn phản bác lại cô ta nhưng bị Mộc Dương Thịnh kéo lại.
Mộc Dương Thịnh nói: “Chó cắn em, em không thể cắn chó.”
“Mộc Dương Thịnh, anh nói gì? Anh có ý gì?”
“Ý trên chữ đó.” Nói rồi Mộc Dương Thịnh liền kéo tôi rời đi.
Nhưng Lưu Huyên Huyên làm sao đồng ý, cô ta giẫm giày cao gót xông đến trước mặt tôi với một khuôn mặt cay nghiệt, lớn tiếng nói: “Gái! Điếm! Cô là một con điếm không biết xấu hổ!”
Phải biết rằng, người qua lại vào buổi trưa ở sảnh lớn của nhà hàng, rất nhiều người tò mò nhìn, tôi cảm thấy rất nhục nhã hổ thẹn, lấy phải người chồng không ra gì không phải là lỗi của tôi, người không tốt với người khác như cô ta khiến tôi khó chịu…