CHƯƠNG 23: MỘC MỘC VÀ TIÊU TIÊU
"Em đi rồi có thể ở đâu chứ? Em nghỉ ở đâu? Em đừng cố chấp nữa!" Sau khi hao hết nhẫn nại rốt cục hắn ta đã lộ ra bộ mặt thật, tháo bộ mặt si tình xuống hắn vẫn là tên cặn bã háo sắc như trước, tôi biết ngay mà...
"Anh đang uy hiếp tôi sao?"
"Không phải, vợ à, nếu em đi rồi thì sau này em phải làm sao, làm người vẫn phải thực tế một chút, em không ngủ cùng anh, anh phải tìm chỗ phát tiết dục vọng một chút, em không thể trách móc anh quá nặng nề, đàn ông mà, em phải khoan dung một chút, đừng làm loạn nữa có được không."
Hắn ta, hắn ta làm sao có thể vô liêm sỉ như vậy, lại lần nữa hạ thấp danh dự của tôi, tôi hất tay hắn ra, nói: "Tạm! Biệt!"
"Em giả vờ làm thánh nữ gì vậy, không phải em đã bị Mộc Dương Thịnh chơi rồi sao?"
Nghe được lời nói của hắn, tôi ngừng lại đứng ở nơi cửa ra vào không nhúc nhích.
Trâu Mộ Sơn ôm lấy tôi từ phía sau, khẽ cắn vành tai tôi: "Anh ta cũng đùa với em như vậy sao?"
Tôi hất mạnh hắn ra: "Đúng! Tôi đúng là đã ngủ cùng Mộc Dương Thịnh rồi thì sao? Anh được phép chơi đùa với Lưu Huyên Huyên mà không cho phép tôi được chơi đùa với Mộc Dương Thịnh sao?"
"Em!" Trâu Mộ Sơn giật mình nhìn tôi, hắn không ngờ rằng tôi sẽ sảng khoái thừa nhận như vậy, hắn vẫn chưa buông tôi ra.
"Tôi có thể đi chưa vậy?" Tôi trách khỏi bàn tay đang kéo tôi lại của hắn.
"Không được, em không được đi!"
Tôi nhìn hắn, gằn từng chữ: "Cho dù tôi đã ngủ cùng người khác sao?"
Những lời này như chạm vào chỗ đau của hắn, hắn nới tay ra tôi liền xoay người, hai tay chống sườn, cơ thể hắn ta không ngừng run rẩy, hắn ta bị tôi làm cho tức giận không hề nhẹ.
Tôi nhân cơ hội này chạy khỏi cửa, vừa chạy xuống dưới lầu liền nhìn thấy Phương Tiêu, cô ấy nhìn tôi đang vô cùng thảm hại, nói: "Lên xe."
Tôi không hỏi nhiều, trong đầu tôi hiện ra bóng lưng của Mộc Dương Thịnh, tôi biết là anh bảo Phương Tiêu tới đón tôi.
Tôi nhìn Trâu Mộ Sơn qua kính chiếu hâu, trong lòng vô cùng rối loạn, hắn ta nói với tôi rằng đừng đi, anh không muốn chia tay với em, nếu như những lời này nói với tôi trước kia, tôi sẽ tin, tôi sẽ không nghi ngờ nhưng mà những lời này đều đã quá muộn rồi. Làm sao có thể làm tan chảy một trái tim đã đóng băng nhiều năm.
Có lẽ, trước kia tôi đã từng thích Trâu Mộ Sơn, biết hắn ta phải bội tôi sẽ đau lòng, sẽ buồn bã, sẽ nghĩ cách trả thù hắn ta nhưng bây giờ tôi không có nhiều tình cảm với hắn ta như vậy nữa, lời hắn nói tôi sẽ không để trong lòng, không khó chịu nữa, hắn ta giống như chỉ là một cọng lông trong cuộc đời tôi, có cũng như không, tôi cũng không cần hắn ta nữa, tâm trạng của tôi sẽ không vì hắn ta mà dao động, tôi và hắn ta, trở thành người xa lạ trong cuộc sống này.
Tôi híp mắt lại nghĩ lung tung một lát, giật giật khóe miệng, cứ thế mà trôi qua thôi.
Phương Tiêu nhìn tôi đang chợp mắt nói: "Mộc Dương Thịnh kia có nói gì với cô không?"
Nghe vậy tôi giật mình trợn mật, hoảng sợ nhìn Phương Tiêu, Phương Tiêu phì một tiếng bật cười: "Cô thật là đáng yêu, chẳng trách Mộc Mộc lại đối xử với cô không giống bình thường."
Tôi xấu hổ cười, không nói gì nữa.
"Bạch Vi, Bạch Vi, gọi cô là Vi Vi là được rồi, Mộc Mộc nói rằng cô tạm thời ở cùng tôi, nếu như cô đồng ý, tối nay anh ta sẽ đến đón cô." Phương Tiêu vô cùng hoạt bát và thoải mái, khuôn mặt hay cười của cô ấy khiến tôi thích vô cùng.
"Vậy... Trong khoảng thời gian này làm phiền cô rồi." Tôi xấu hổ xoa tay: "Phương Tiêu, cảm ơn cô."
"Ơ kìa, không cần khách sáo vậy đâu, cô là người phụ nữ mà Mộc Mộc thích, chính là bạn tốt của tôi, gọi tôi là Tiêu Tiêu là được rồi."
Tôi ngượng ngùng gật gật đầu, nghĩ đến sự quan tâm của Mộc Dương Thịnh với tôi, không phải là tôi không có cảm giác, bỗng nhiên tôi muốn gặp anh ta. Nghĩ vậy tôi liền chuẩn bị nhắn tin cho anh ta, hẹn anh ta ăn một bữa cơm nhưng lại không tìm thấy điện thoại.
Tôi bắt đầu nghĩ lại xem điện thoại tôi ở đâu! Hẳn là bị rơi lúc dây dưa cùng tên cặn bã kia rồi, thôi chỉ là một cái điện thoại, tôi không muốn lại có chuyện gì đó xảy ra, không không muốn gặp lại hắn ta, để cho đoạn tình cảm này trôi qua đi, buông hắn ra cũng buông tha cho bản thân tôi.
Vì thế, tôi nói với Phương Tiêu: "Tiêu Tiêu, tối nay tôi muốn mời cô và Mộc Dương Thịnh ăn cơm. Cô muốn ăn gì?"
"Cô muốn gặp Mộc Dương Thịnh hay là muốn thư giãn đó."
"Tôi... Đều muốn." Tôi không muốn che giấu suy nghĩ của bản thân, trực tiếp nói thật với Phương Tiêu.
"Ha ha, thật là ngay thẳng, cô thật là đáng yêu. Đêm nay công ty tôi có việc, tôi sẽ không quấy rầy cô và Mộc Mộc, Mộc Mộc vừa mới nói với tôi tối nay sẽ đón cô, cô ở nhà trang điểm đẹp một chút đi."
"Ừm."
Buổi tối, Mộc Dương Thịnh tới đón tôi, trang phục khiến anh nhìn cực kỳ đẹp trai, nét bảnh bao không hề thay đổi, tôi buông mái tóc dài thường buộc lên xuống, Mộc Dương Thịnh nói với tôi: "Em như vậy, rất đẹp."
Tôi tránh đi ánh mắt mãnh liệt của anh, nói: "Muốn ăn gì, tối nay mời anh ăn cơm!"
"Em quyết định đi, anh nghe em." Anh lại dùng ánh mắt sáng ngời nhìn tôi, ánh mắt vừa dịu dàng lại chăm chú, tôi chắc chắc, anh ta đang quyến rũ tôi.
Tôi chọn ăn lẩu, từ nhỏ đến lớn tôi có một tính cách kỳ quái chính là lúc tâm trạng không tốt thì sẽ ăn cay, ăn thứ gì đó thật là cay, cay dới đổ mồ hôi mới thôi.
Cả bữa cơm tôi chỉ ăn, không có nói chuyện gì nhiều với Mộc Dương Thịnh, anh không ngừng nhúng đồ ăn cho tôi sau đó gắp vào bát của tôi, sự cẩn thận của anh khiến cho tôi cảm thấy áp lực, anh ta đối với tôi thật quá tốt.
Sau khi ăn uống no say tôi mới phát hiện ra tối nay anh ta hầu như không ăn gì cả, anh giúp tôi choàng áo khoác ra ngoài, tôi nhìn bóng lưng của anh, mím môi đến gần kéo góc áo, anh ta quay đầu: "Hử?" Ngữ điệu mang giọng mũi hơi cao, cảm giác lười nhác này, tôi lại bị anh ta quyến rũ rồi.
"Anh, anh có phải không thể ăn cay." Câu này không phải là câu nghi vấn mà là một câu khẳng định.
"Ừm." Anh cười đáp lại tôi, trong mắt tràn đầy sự chiều chuộng.
Tôi cúi đầu không nói gì, Mộc Dương Thịnh nâng tay vuốt tóc tôi: "Được rồi được rồi, anh không đói bụng."
Tôi vẫn cúi đầu không nói gì.
Anh ta thấy tôi trầm mặc liền khẽ cười nói: "Đi mau, không thì tiệm mì lại đóng cửa, anh thật sự sẽ bị đói chết đấy, ngốc ạ."
Nói xong anh liền kéo tay tôi đi về phía gara, bỗng nhiên tôi rất muốn cười, chính là lúc cảm thấy vui vẻ sẽ không nhịn được mà cong cong khóe miệng.
Buổi tuối chúng tôi ăn rất nhiều, chính xác hơn là tôi ăn nhiều, ăn hết cả phố đồ ăn vặt, còn đi cùng anh đi ăn mỳ thịt bò, tôi ăn thịt bò còn anh ăn mỳ, sau khi ăn xong, anh nắm tay tôi cùng nhau đi bộ về chỗ Phương Tiêu ở, lúc lên lầu, bỗng nhiên anh ôm lấy lưng tôi, dán vào tai tôi nói: "Ngủ ngon."
Trái tim tôi lại run lên, anh, tôi không biết tôi đối với anh ta là tình cảm gì, dù sao mục đích của tôi khi tiếp cận anh cũng không hề trong sáng, tôi chủ là muốn trả thù Trâu Mộ Sơn nhưng sau khi ở chung vài lần, tôi cảm giác có lẽ anh thật sự có tình cảm với tôi, nhưng mà tôi lại không dám cược, phụ nữ bên cạnh anh nhiều như vậy, gần như là mỗi ngày một người mới, chút tình cảm này của anh có thể duy trì được bao lâu, tôi không dám cược, nhất là khi vừa mới chia tay Trâu Mộ Sơn, tôi sợ tấm lòng của tôi lại bị phụ bạc.