CHƯƠNG 22: CẮT KHÔNG ĐỨT THÌ VẪN CÒN LOẠN
“Anh nghe em giải thích, em… em thật sự thích anh, em…” Tiện Tam kéo lấy tên cặn bã muốn giải thích, nhưng lại bị tên cặn bã hất ra, tên cặn bã đi ra khỏi khách sạn mà không có quay đầu nhìn lại, chỉ còn lại một mình Tiểu Tam ở đại sảnh khách sạn khóc lóc.
Tôi nhấc người, không để ý đến sự kinh ngạc của Mộc Dương Thịnh, đi đến trước mặt Tiện Tam, ném túi giấy ăn đưa cho cô ta. “Hèn hạ”.
Tôi nhìn vào đôi mắt đang mở to kinh ngạc nhìn tôi, trong lòng cảm thấy vui sướng, quay người rời khỏi khách sạn, lấy điện thoại ra, nhìn số điện thoại của tên cặn bã, bĩu môi cười lạnh, gọi đi.
Mộc Dương Thịnh đuổi theo nhìn thấy tôi cũng không có ngăn lại, anh ta chỉ yên lặng đứng bên cạnh tôi.
“Trâu Mộ Sơn, chúng ta chia tay đi.” Khi nói ra câu này, tôi rất bình tĩnh, bĩnh tĩnh một cách lạ thường. Trong lúc ngẩn ngơ bỗng phát hiện ra trước đây tìm Mộc Dương Thịnh hẹn hò rất trẻ con cũng rất buồn cười.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu.
“Con đường tình yêu này chỉ có thể là của tôi và anh, không thể chỉ có mình tôi, càng không thể có ba người cùng bước, anh hiểu không?” Tôi lên tiếng phá vỡ sự im lặng khiến người ta thấy ngột ngạt này.
Gió thổi làm loạn tóc tôi, một bên tóc theo gió tung bay, tôi không muốn mình trông thật thảm hại, giống phụ nữ bị bỏ rơi. Tôi nhìn thấy Mộc Dương Thịnh đang lười biếng dựa vào tường, anh ta cũng đang nhìn tôi, ánh mắt sáng nhưng lại bị phần tóc mai trên trán che đi, ngay lúc này, tôi bỗng thấy sợ hãi, dần dần ngây ra.
“Cô đang ở đâu?” Lời của Trâu Mộ Sơn kéo tôi về thực tại, im lặng một lúc lâu mới nói ra được một câu, tôi bất giác tự giễu, nghĩ một lúc rồi trả lời: “Ở nhà”.
“Cô nói láo! Tôi đang ở nhà, cô đang ở đâu? Cô không làm chuyện gì khuất tất sau lưng tôi đấy chứ!” Đầu dây bên kia truyền đến tiếng rống của tên cặn bã, tôi bĩu môi, quay đầu ý muốn nói với Mộc Dương Thịnh là tôi đi trước.
Mộc Dương Thịnh nhìn tôi một lúc lâu, cũng không dựa vào tường mà đứng thẳng dậy, nhẹ nhàng gật đầu, động tác ăn khớp mà tiêu sái rất khác với bộ dáng khoe mẽ của anh ta trước kia.
Tôi nhìn bóng lưng của anh ta, nhìn bóng anh ta càng ngày càng dài, cúi đầu nhìn bóng của chính mình bất động trên mặt đất, mũi bất giác thấy cay cay, đầu dây bên kia không ngừng vang lên tiếng oán trách không ngừng của tên cặn bã, tôi gác máy, gọi xe về nhà.
Cửa vẫn mở, tên cặn bã ngồi trên ghế sofa hút thuốc, nhìn thấy tôi về cũng chỉ tức giận nhìn tôi, sau đó lại tiếp tục hút thuốc.
“Trâu Mộc Sơn, chúng ta chia tay đi.” Tôi đứng ở lối ra vào, cũng không có thay giày, chỉ đứng thẳng như vậy, bình tĩnh nói ra.
Hắn ta ngước mắt nhìn tôi: “Cô có ý gì?”
“Ý ở trên mặt chữ”. Tôi hừ lạnh.
“Là cô không giúp tôi. Cô không muốn ngủ cùng tôi. Bây giờ còn muốn chia tay với tôi. Con người cô sao lại ích kỷ như vậy!” Trâu Mộc Sơn nói đến đây thì kích động đứng lên xông đến trước mặt tôi, ôm lấy tôi mà hôn loạn, tôi không ngừng vùng vẫy tránh né, hắn ta cũng càng ngày càng thô lỗ.
Hô hấp của hắn ta cũng dần trở nên hỗn loạn, nặng nề, tôi không ngừng lui về phía sau cho đến khi dựa vào bức tường lạnh lẽo, một tay anh ta khóa chặt tay tôi ra phía sau, một tay thì bắt đầu…
Nhưng động tác của anh ta lại khiến tôi thấy ghê tởm, rất ghê tởm.
Tay của anh ta men theo chân tôi hướng lên phía trên…
Đột nhiên, anh ta ngẩng đầu lên, anh mắt như muốn giết tôi, hung dữ hỏi: “Không phải cô đến tháng sao?”
Tôi cười lạnh: “Không phải là anh còn có Lưu Huyên Huyên sao?”
Lời tôi vừa dứt, hắn ta lập tức bỏ tôi ra, ánh mắt phức tạp nhìn tôi, tôi nhếch môi cười lạnh, cười cách trả đũa của mình rất trẻ con, cười ánh mắt mình thấp kém, cười sự hèn nhát, sáo rỗng của tên cặn bã này.
“Cô… khi nào thì…”
“Tôi biết lâu rồi.” Tôi chỉnh lại quần áo, vòng qua người hắn ta đi vào trong phòng, tôi muốn rời đi, rời khỏi cái nơi khiến người ta buồn nôn này.
“Tôi với Lưu Huyên Huyên không giống như cô nghĩ đâu, chúng tôi chỉ là anh em tốt, cô cũng biết hai chúng tôi là bạn tốt, nếu như cô không thích cô ấy tôi sau này sẽ không liên lạc với cô ấy nữa, vợ à, em phải tin anh chứ.”
Tôi quay lại cười lạnh nhìn anh ta: “Dựa vào cái gì àm tôi phải tin anh.”
“Vợ à, em cũng biết đấy Lưu Huyên Huyên là người cởi mở, phóng khoáng quan hệ với ai cũng rất tốt, anh với cô ấy thật sự không có gì hết, vợ à…” Lời giải thích của anh ta càng khiến tôi buồn bực.
“Đưa điện thoại cho tôi.”
“Anh…vợ à…” Anh ta lấy điện thoại hoảng sợ nhìn tôi, tôi liếc mắt đã biết những tin nhắn tối qua anh ta không kịp xóa đi.
Tôi càng nghĩ càng thấy tức, tên đàn ông phản bội tôi còn đứng trước mặt tôi giả vờ thâm tình mật ý thật sự rất buồn nôn, tôi bỗng nắm lấy điện thoại anh ta, lùi lại vài bước, mở hộp thư ném lên người anh ta: “Mấy ngày hôm nay sống buông thả nên trí nhớ kém đi rồi sao? Không có quan hệ gì, tôi trí nhớ tốt, tôi giúp anh nhớ lại nhá.”
Huyên nhi: Mộ Sơn Mộ Sơn, cho em hôn cái được không
Cặn bã: cho cho cho, Huyên Huyên nhà ta muốn gì anh đều cho hết.
Huyên nhi: Tối nay được không
Cặn bã: Tiểu yêu tinh
…………
Tôi nhìn hắn ta vội vã nhặt điện thoại, tôi rất muốn cười, cười cái tên đàn ông hèn hạ này: “nhớ ra chưa?”
“Vợ à, anh…”
“Vì thế, chia tay đi, tốt cho cả anh và tôi.” Tôi quay người vào phòng chuẩn bị thu dọn đồ đạc rời đi.
“Không được! Tôi không đồng ý chí tay. Cô là của tôi, tôi không đồng ý, chia tay cái gì. Cô dám!” Hắn ta đuổi theo vào phòng, ý đồ muốn ngăn tôi thu dọn quần áo.
“Vì sao tôi lại không dám.” Tôi mắt lạnh nhìn anh ta, mím chặt môi, hắn ta lại vô liêm sỉ đến như vậy.
Có lẽ đây là lần đầu tiên hắn ta thấy tôi mạnh mẽ ương ngạnh đến vậy, có chút hoảng sợ, tránh ánh mắt tôi, từ từ mở miệng : “Vợ à, xin em đừng rời đi, anh biết anh sai rồi, anh, anh là tên cặn bã, anh không nên lén lút bên ngoài, anh đáng chết, em tha thứ cho anh được không, anh không muốn em rời đi.”
Tôi rất muốn cười, người này đang cầu xin tôi đừng rời đi, không muốn chia tay với tôi? Đùa sao, người bị người khác dùng qua nhiều lần như vậy, tôi ở bên cạnh làm gì nữa? Ăn tết sao? Vô liêm sỉ thì cũng phải có mức độ thôi chứ, tên cặn bã này cũng không nên hèn hạ như vậy, bắt một người phụ nữ chà đạp, dày vò, não của tên cặn bã này cũng không phải là kỳ dị bình thường.
Tôi cũng không có để tâm đến hắn ta, tiếp tục thu dọn đồ của mình, quay người rời đi.
Vẫn chưa ra khỏi phòng thì đã bị kéo lại: “Vợ à, em đừng giận nữa, con người ai cũng phạm sai lầm, em tha thứ cho anh được không, đây là lần cuối cùng, lần sau anh sẽ không như vậy nuwaxm em đừng bỏ anh.”
Tôi hừ lạnh: “Buông tay.”
“Vợ à, đừng như vậy…” Hắn ta kéo tôi không buông tay, tôi không nói liếc mắt nhìn hắn ta.