Chương 2: ĐÚNG LÀ TRĂNG HOA
Đúng là chẳng đứng đắn gì cả, nhưng mà ai bảo anh ta có nhan sắc chứ, hoàn toàn có thể bỏ qua.
Mặc dù trước khi đến đây, tôi đã nhìn thấy ảnh của anh ta, nhưng lần này gặp lại, vẫn không kìm được mà nuốt nước miếng ừng ực, cảm thấy bản thân chẳng khác nào đứa mê trai.
Có điều, trước đây tôi qua lại với tên bạn trai cặn bã kia, chỉ là vì hắn ta có phẩm giá, điểm này cũng được thể hiện trên người của bạn anh ta.
Mặc dù trên người khoác chiếc áo ngủ, nhưng tên khoe mẽ vẫn rất mực phong độ.
Tôi cũng đáp lại anh ta: "Hello!" Tôi bước vào đồng thời đưa cái túi trong tay cho anh ta.
Anh ta liếc nhìn tôi chiếc túi trong tay tôi một cái, ngập ngừng một lúc, sau đó mới nhận lấy.
"Lâu vậy rồi, xem ra không thể ăn được nữa."
Tôi bĩu môi: "Đúng là thêm một lúc nữa thì đúng là không thể ăn được thật."
Nhưng tôi cũng đâu phải là người giao hàng chứ, mặt tôi tối sầm lại!
Anh ta dẫn tôi vào nhà, ban đầu tôi có chút ngượng ngùng, dù sao thì tôi với anh ta cũng không quá thân thiết đến vậy, nhưng anh ta chẳng chút khách khí, trực tiếp lấy đôi đũa đưa cho tôi, hỏi tôi có muốn ăn cùng không.
Tôi lắc đầu từ chối, cứ vậy ngồi đối diện lặng lẽ nhìn anh ta ăn mì.
Trời ạ, tôi đến nơi này làm gì? Đột nhiên nhớ tới mục đích đến đây, tôi không khỏi chán nản.
Tôi vừa nghĩ vừa ngồi nhìn anh ta ăn, không ngờ anh ta đột nhiên ngẩng đầu, bốn mắt bất ngờ nhìn nhau, tôi vội vàng quay đầu không nhìn anh ta nữa.
Anh ta cười cười nói: "Sao, vẫn còn ngại hả?"
Tôi không trả lời, thật ra tôi cũng không biết nên trả lời thế nào, chỉ có ông trời mới biết lúc đó tôi căng thẳng thế nào.
Anh ta thấy tôi không để ý đến anh ta, cũng không chút tức giận, liền nói: "Hmm... Tôi bỗng nhớ ra là tôi phải ra ngoài một lúc!"
Hả? Vậy là có ý gì? Cứ vậy mà bỏ đi sao?
Anh ta nghĩ một hồi rồi tiếp tục: "Hay là tôi tiễn em về trước?"
Nghe đến đây tôi cười xấu hổ, "Không cần đâu, tôi tự về cũng được."
Thật là, rõ ràng là anh ta kêu tôi đến, giờ lại bảo tôi về.
Có điều, thấy tôi không chút hờn giận, anh ta bước đến trước mặt, đột nhiên ghé sát lại gần, mặt anh ta dường như liền kề cạnh mặt tôi, trong ánh mắt thâm sâu của anh ta lóe lên tia sáng khiến người ta không thể hiểu thấu được suy nghĩ, tôi bất giác ngửa lại phía sau, anh ta càng vậy càng tiến sát gần hơn, lúc tôi sắp ngã quỵ, anh ta đưa tay ôm lấy người tôi.
Tôi kinh ngạc, kêu lớn: "Anh muốn làm gì?"
Anh ta cười nhẹ nói: "Vừa rồi ăn chưa no, bây giờ ăn em!"
Bây giờ bắt đầu ư? Tôi có chút thẹn thùng kéo lấy tay áo của anh ta nói:"Có thể không ở đây được không?"
Anh ta buông tôi ra, sau đó kéo tay tôi, nói: "Đi nào!"
Cứ như vậy chúng tôi đi vào phòng của anh ta, trong phòng rất đơn giản, nhưng cũng không mất đi cảm giác ấm áp.
Nhìn thấy chiếc giường lớn kia, tôi bất giác nghĩ, trên chiếc giường ấy không biết đã có bao người ngủ ở đó rồi.
Nói thật, tôi có chút để bụng, liền hỏi: "Có thể đổi phòng khác không?"
Anh ta lắc đầu, "Ở đây thôi, không còn lựa chọn nào khác đâu..." Nói rồi anh ta nhào tới, hai người chúng tôi cùng lúc ngã nhào xuống giường.
Anh ta nằm trên tôi, hai mắt nhìn tôi chằm chằm, sau đó hành động, tôi bất giác khẽ rên lên một tiếng.
Lần này thì hay rồi, tiếng rên làm cho tên khoe mẽ đột nhiên..