CHƯƠNG 18: ANH ẤY CHỈ ĐỐI VỚI CÔ NHƯ VẬY
Bất giác tỉnh dậy thì trời đã không còn sớm nữa, mặt trời đã chiếu vào phòng, tôi nhìn đồng hồ thì đã hơn 7 giờ, anh chắc chắn vẫn còn đang ngủ.
Sau đó tôi nhìn Mộc Dương Thịnh, anh ấy vẫn đang ngủ say, vì thế lặng lẽ trở mình, không ngờ lại làm anh ấy tỉnh giấc, anh mở mắt nhìn tôi, giọng còn ngái ngủ, nói: “Yên tâm đi, cô ấy 9 giờ mới dậy, em ngủ thêm chút nữa đi.”
Nói rồi anh ôm lấy eo tôi, vùi đầu vào gáy tôi ngủ tiếp, trong lòng tôi thở phào nhẹ nhõm, bất giác cũng ngủ theo anh.
Một lần nữa tỉnh lại, người bên cạnh đã không thấy đâu, tôi nghe thấy tiếng “tí ta tí tách” trong nhà vệ sinh, bèn nhìn về phía ấy.
Chỉ thấy Mộc Dương Thịnh mặc bộ quần áo bình thường, đạp trai ngời ngời từng bước từng bước đi về phía tôi, sau đó cười nói: “Vừa mới tỉnh à?”
Tôi gật gật đầu, anh ấy ngồi cạnh giường, tay véo nhẹ mũi tôi.
Anh tiến lại gần tôi, một mùi thơm dễ chịu xộc vào mũi tôi khiến tôi tỉnh táo rất nhiều.
Anh cúi xuống giày vò môi tôi, đợi đến khi tôi không thở nổi mới hài lòng bỏ ra, “anh muốn dẫn cậu ấy đi ăn, đợi lát nữa cô gái đó sẽ gọi em...”
Tôi “ò” một tiếng, anh cười nói: “Em yêu, muốn ăn cái gì thì bảo nói với anh, anh mua cho em!”
Tôi lắc lắc đầu nói: “Không cần đâu, em không muốn ăn gì cả.”
Anh cũng không có tiếp tục truy hỏi nữa, bèn thu dọn một chút rồi đi ra ngoài.
Tôi dậy rửa mặt, chải đầu, cô gái đó bèn qua goin tôi, sau đó tôi đi xuống cùng với cô ấy.
Tôi với cô ấy nói chuyện phiếm một lúc, cô ấy nói với tôi, cô ấy là bạn từ nhỏ với Mộc Dương Thịnh, lớn lên cùng với nhau.
Chuyện tôi và cô ấy nói với nhau phần lớn là có liên quan đến Mộc Dương Thịnh, dường như đều nói đến vấn đề anh ấy lời hại thế nào, tốt ra sao.
Thật ra, tôi và Mộc Dương Thịnh cũng không thân thiết lắm, chính là có duyên gặp mặt vài lần, chính là quen biết nhau từ tên cặn bã kia, anh ta là một tên “công tử” lưu manh, điên khùng, và không làm việc đứng đắn.
Vì thế khi cô gái kia kể với tôi anh ta đạt giải thế nào, thành tích học tập tốt ra sao, gây dựng sự nghiệp thế nào tôi thật sự không tin, mới hiếu kỳ hỏi: “Anh ta đối xử với tất cả phụ nữ đều như vậy à?”
Tôi có chút mơ mộng, khiến tôi không biết đâu là thật đâu là giả.
Trong lòng tôi hi vọng cô ấy sẽ nói với tôi là phải, như vậy mới có thể khiến tôi không mơ mộng nữa, không mơ mộng rằng sau này tôi với anh ta có cái gì đó, nhưng cô ấy lại lắc đầu nói: “Không phải... anh ấy chỉ đối với cô như vậy mà thôi...”
Cô ấy vừa nói xong, Tiện Tam đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, cô ấy cũng không tiếp tục nói nữa.
Tôi vừa nhìn thấy Tiện Tam, trong lòng khó chịu không sao nói hết, vì thế cũng không có chú ý đến hàm ý trong lời nói của cô ấy.
Cô gái đó với Tiện tam vẫy tay nhau, nói: “Đi ăn à?”
Tiện Tam đáp: “Không, tôi đã ăn rồi, hơi mệt nên về nghỉ xíu...”
Cô ấy bèn đùa với Tiểu Tam: “Tối hôm qua chiến đấu kịch liệt quá à? Mệt đến mức này!”
Tiện Tam liếc mắt nhìn tôi, xua tay nói: “Sao có thể chứ, người ta phòng đơn gối chiếc cả một đêm, nào có chiến đấu kịch liệt gì chứ...”
Phòng tối hôm qua, Mộc Dương Thịnh và tên cặn bã ngồi cùng nhau còn có hai anh giai cũng ngồi ở đó, khi chúng tôi đến thì những người khác đã ăn xong rời đi rồi.
Tôi đi đến ngồi bên cạnh tên cặn bã, cô gái đó ngồi kế bên tôi, ngồi bên cạnh cô ta là Mộc Dương Thịnh.