CHƯƠNG 17: XIN CHỈ BẢO
“Ưm...” Tôi thấy môi tôi bị anh ta hôn sưng lên rồi.
Răng cũng bị cạy ra, ôn nhu mà bá đạo khuấy đảo trong khoang miệng, động tác tay cũng không hề dừng lại...
Hôn xong, tôi mềm nhũn tựa vào lòng anh ta, lặng nghe tiếng tim đập của anh ta.
Anh bế tôi đặt trên bàn: “Kỹ thuật này em nên học cho tốt”
Tôi cười nói: “Đúng rồi! Xin Thịnh thiếu kinh nghiệm đầy mình chỉ bảo...”
Anh ta đột nhiên có phản ứng, tôi bị dọa sợ rồi.
“Không muốn nữa à?” Tôi sợ hãi hỏi.
Nhưng anh ta lại không để ý đến lời tôi nói, trực tiếp ôm lấy tôi, liếm nhẹ vào dái tai tôi, tôi lập tức cảm thấy như có dòng điện chạy qua, không nhịn được mà phát ra tiếng.
Anh như cảm nhận được sự cổ vũ của tôi, tay từ xương quai xanh quét xuống dưới, sau đó...
Bàn hơi cao, vì thế chân tôi treo lơ lửng , không có điểm tựa, anh ta ngăn tôi lại, không cho tôi đi.
Tôi biết hôm nay chạy không thoát, vì thế chỉ có thể chấp nhận, tôi ôm lấy cổ anh, chân cũng vô thức quấn lấy eo anh ta, một lúc sau bèn giơ vũ khí đầu hàng.
Tôi sợ mình sẽ không cẩn thận mà trượt xuống, vì thế cứ ôm chặt lấy người anh ta.
Khoảng gần nửa tiếng sau, động tác của anh ta dần chậm lại, anh ta cứ giữ tư thế ấy, ôm tôi vào nhà vệ sinh, muốn cùng tôi tắm uyên ương, tôi thật sự sợ anh rồi, vì thế anh ta vừa buông tay, tôi liền nhanh chóng chạy đi.
Anh ta cũng không có đuổi theo, đợi tôi thu dọn xong, đi tìm anh ta thì anh ta đã mệt mỏi mà ngáy khò khò rồi.
Tôi lắc đầu bất lực, đẩy đẩy người anh nói: “Thịnh thiếu, muốn ngủ thì cũng phải lên giường ngủ chứ, nếu không sẽ bị ốm đấy!”
Nhưng anh ấy lại không có chút phản ứng gì.
Tôi không kéo được anh, đành phải thay nước liên tục cho anh, tránh để anh bị bệnh.
Cũng may là anh ấy chỉ ngủ một lúc liền tỉnh dậy, thấy tôi vẫn còn ở bên cạnh, khóe miệng anh hơi mỉm cười hỏi: “Sao em vẫn còn ở đây?”
Tôi bèn quay người chuẩn bị rời đi, anh bèn đứng lên, đột nhiên kéo tôi ôm vào lòng, suýt nữa tôi bị anh kéo ngã, sau đó anh bế ngang người tôi lên đặt trên giường.
Anh ôm lấy tôi, một tay xoa nắn trước ngực tôi, giọng trầm xuống nói: “Ở lại đây với anh...”
Tôi bất lực chạm vào tay anh, đáp: “Lau khô tóc đi đã!”
Anh “ờ” một tiếng, mơ mơ hồ hồ nói một câu: “Không sao...”
Tôi nghĩ có lẽ là anh ấy mệt quá, nên cũng không tiếp tục nói chuyện nữa.
Đợi sau khi anh ấy thật sự ngủ rồi tôi mới cẩn thận thoát ra rồi đắp chăn cho anh.
Anh ấy chau mày, xoay người nằm ngửa lại.
Tôi không nhịn được mà xoa chân mày anh, lại bị anh ngay lập tức bắt lấy.
Đây là lần đầu tiên tôi ở cùng anh, tôi cứ nghĩ rằng mình sẽ bị bất ngủ, nhưng không ngờ lại ngủ ngon vô cùng.