CHƯƠNG 15: THA CHO EM ĐI
Anh lại yên lặng không nói gì, mắt anh nhìn chằm vào tôi. Không kịp tránh, bốn mắt chúng tôi nhìn nhau, trái tim tôi lại có một chút rung động.
Nhìn anh ta đẹp trai như vậy, tôi nhịn không được muốn đùa anh.
Tôi nheo mắt nhìn anh nói: "Người đẹp, cười một cái cho ta xem!"
Anh ngẩn mặt ra, sau đó khẽ cười nói: "Em chọc giận anh thành công rồi đó!"
Tôi học theo những người đẹp trên tivi nhìn anh quyến rũ, anh đứng dậy, sau đó cởi...
Tôi ôm cổ của anh ta, chủ động dán vào môi của anh, anh linh hoạt cạy mở răng của tôi, nói thật, cho dù đã có hai lần kinh nghiệm, tôi vẫn có chút khẩn trương.
Một tay anh ta giữ chặt đầu tôi, khuấy đảo trong khoang miệng ấm áp, đầu tôi trống rỗng, ngay tại lúc tôi sắp không thở được nữa, anh ta đột nhiên...
Tôi không thoải mái đẩy anh ra, đôi tay anh ôm bên eo tôi càng thêm chặt, cười xấu xa nói: "Ngoan..."
Mặt tôi nhanh chóng đỏ lên, sau đó...
Không bao lâu sau, điện thoại tôi vang lên, tôi bảo anh dừng lại, kết quả anh ta làm như không thấy.
Sau khi điện thoại tôi kêu lên được vài phút, điện thoại của anh liền kêu lên.
Đột nhiên tôi nghĩ tới khả năng tên cặn bã kia gọi điện thoại tới, có thể là hắn ta phát hiện tôi không ở trong phòng, gọi tới hỏi.
Tôi sợ tới mức cả người cứng ngắc nhưng anh vẫn không đi ra khỏi cơ thể tôi, trực tiếp cầm lấy điện thoại lên.
Giọng nói của tên cặn bã lập tức vang lên bên tai tôi, tôi che miệng lại không để bản thân phát ra âm thanh nhưng anh lại như cố ý, tôi nhịn không được kêu lên một tiếng.
Tên cặn bã hình như nghe thấy được, liền hỏi: "Thịnh thiếu, anh có việc à?"
Mộc Dương Thịnh cúi người nói, vô cùng tà mị.
Tên cặn bã tiếp tục nói: "Vợ tôi không biết đi đâu rồi? Không có ở trong phòng!"
Mộc Dương Thịnh khẽ cười một tiếng, nói: "Anh hỏi tôi, tôi phải hỏi ai đây!"
Ngay sau đó, anh liền cố ý. tôi cảm giác mình sắp không chịu nổi nữa rồi...
Tên cặn bã nhanh chóng nói: "Ngại quá, anh cứ làm đi... tạm biệt!"
Tôi có chút hối hận, nhanh chóng đẩy anh nói: "Nhanh lên, nếu không về thì sẽ bị lộ đó!"
Nhưng một chút biểu hiện của dừng lại cũng không có, ngược lại càng lúc càng mạnh hơn.
Tôi thực sự sợ tên cặn bã kia sẽ phát hiện, tôi liền tội nghiệp cầu xin: "Mộc Dương Thịnh, Thịnh Thiếu? Xin anh đấy, tha cho em đi!"
Anh cười nói: "Đổi sang cái anh thích nghe đi!"
Tôi không biết anh ta rốt cuộc muốn nghe cái gì liền ngẩn người ra, anh cũng không dừng lại, có vẻ như là không gọi sẽ không dừng!
Cuối cùng tôi mềm yếu kêu một tiếng: "Thịnh!"
Anh ta cười nhẹ, nói: "Gọi to hơn đi!"
Nhìn dáng vẻ bây giờ của anh, trong lòng tôi có cảm giác không nói lên lời: "Thịnh..."
Trong âm thanh của tôi vừa có làm nũng lại có chút cầu xin, đây là lần đầu tiên tôi nghe mình dùng giọng nói điệu như vậy, tôi nhìn mặt anh trở nên đê mê, mắt đầy dục vọng, một tay anh ta ôm eo tôi, bắt đầu điên cuồng..."