CHƯƠNG 11: TỤ TẬP SINH NHẬT
Căn phòng cũng coi như là rộng, tên cặn bã nắm lấy tôi đi chào hỏi bạn của hắn ta, sau đó hai người chúng tôi tìm một chỗ ngồi xuống, Mộc Dương Thịnh đang đánh bài như có như không mà liếc mắt nhìn tôi một cái, lấy từ trong túi lấy ra một hộp thuốc lá Phù Dung Vương đưa cho tên cặn bã kia.
Tên cặn bã vội vàng nhận lất, trêu chọc nói: "Chao ôi, anh chàng bảnh bao phong lưu của chúng ta sao không mang em gái nào đến vậy?"
Mộc Dương Thịnh khẽ cười một tiếng nói: "Không phải bên cạnh anh có một người sao?"
Tôi nghe thấy vậy, trong lòng liền lập tức khẩn trương lên, tay nắm chặt lại từ lúc nào.
Đúng lúc này người đàn bà hèn hạ ngồi bên cạnh tên cặn bã kia đặt tay lên đùi hắn, nếu như là trước kia tôi nhất định sẽ cho rằng bọn họ đang đùa vui, bây giờ nghĩ lại thấy lúc đó tôi thật ngốc.
Tên cặn bã ôm lấy thắt lưng tôi, nói: "Tôi chỉ có một người, cho anh thì tôi phải làm sao đây?"
Mộc Dương Thịnh nghiêng đầu, nhìn nhìn đồ kẻ thứ 3 đê tiện đang dán vào người tên cặn bã kia nói: "Bên cạnh anh không phải còn có một người nữa sao?"
Nụ cười trên gương mặt của tên cặn bã lập tức cứng lại, trên môi tôi hiện ra một nụ cười trào phúng, Mộc Dương Thịnh lập tức cười nói: "Đùa anh thôi, anh còn tưởng thật sao..."
Lúc này đồ kẻ thứ 3 đê tiện kia cũng nói một câu: "Dừng, tôi cũng không thèm anh ta đâu!"
Có người nghe được, không thức thời nói: "Vẫn là vợ người khác tốt hơn!"
Mộc Dương Thịnh liền không chú ý tới tên cặn bã này nữa, chuyển về nhìn tôi nói: "Chị?"
Tôi xấu hổ cúi đầu.
Lúc này đột nhiên có một người thắng, vui sướng hô to, sự chú ý của mọi người lập tức chuyển về phía đó.
Tên cặn bã vội vàng chăm sóc cho tôi khiến cho kẻ thứ 3 đê tiện kia khó chịu, đập bàn rồi xoay người ra khỏi phòng.
Sau đó điện thoại của tên cặn bã bắt đầu rung lên, nếu không phải biết hai người bọn họ đang quấn lấy nhau thì có lẽ tôi sẽ không chú ý tới chuyện này.
Tôi đẩy tên cặn bã một chút, để hắn ta nhanh chóng nghe điện thoại.
Hắn ta cười cười nói: "Ngoan, chờ anh một chút..."
Sau đó hắn ta nói với một người bạn: "Tôi có việc phải đi một chút, giúp tôi chăm sóc cho bạn gái tôi một chút!"
Người bạn kia đang tập trung đánh bài, tùy ý gật đầu: "Thế nào? Có đánh không?"
Bên trong khói thuốc thật sự rất nồng, tôi liền ra ngoài ban công hít thở không khí, đứng dậy liền nhìn thấy cô gái lần trước, cô ấy cười với tôi.
Sau đó nghe được Mộc Dương Thịnh nói với người đàn ông kia: "Không phải cậu chăm sóc cho cô ấy à?"
Người đàn ông kia ngẩn ra, quay sang cười cười với tôi: "Chị này, chị có chơi không?"
Tôi nhanh chóng lắc đầu cười nói: "Không chơi, các cậu chơi đi!"
Mộc Dương Thịnh đỡ lấy đầu nói: "Hỏi cái gì mà hỏi, nhanh đi ra ngoài để người ta ngồi xuống, một đám đàn ông không có ý gì hết!"
Người đàn ông kia có có vẻ không muốn mà đứng dậy nói với tôi: "Mời ngồi..."
Tôi không tiện chối liền ngồi xuống.
Người bên cạnh nhắc nhở: "Chị à, đến lượt chị đấy..."
Tôi nhìn bài một chút, thực ra bài cũng không được đẹp cho lắm, liền tùy tiện ra một cây, không ngờ rằng Mộc Dương Thịnh lại đột nhiên ho nhẹ một cái.
Cuối cùng Mộc Dương Thịnh thua.
Lúc ngả bài phát hiện ra bài của anh ta rõ ràng rất đẹp, những người khác không hiểu hỏi: "Bài này mà cũng thua được sao? Thịnh thiếu..."
Mộc Dương Thịnh chỉ nói một câu: "Do vận may không tốt!"
Thực ra lúc tôi vừa mới đánh ra lá bài này, anh ta có thể bỏ qua, cuối cùng có thể dễ dàng về nhất nhưng mà anh ta lại cầm một đôi vua, không đánh ra.
Ai cũng cười lên: "Đây không phải là vận may không tốt, rõ ràng là đang thả cho người khác!"