Cùng Nàng Nói Chuyện Trăm Năm

Chương 57: Em hiểu Khuất Tĩnh Văn được bao nhiêu?




Sau khi khai giảng ngày đầu tiên, Khuất Tĩnh Văn có lớp nên từ sớm đã rời đi. Trước khi đi còn ủng nàng trong chăn hảo hảo ôm hôn không nỡ tách rời. Đều nói trước đây là cấm dục nữ nhân, bây giờ lại hôn tiểu hài tử thành ra nghiện.

Kỳ Mặc Vũ tuổi ăn tuổi lớn còn mê ngủ nên vừa mới sáng bị cô chọc ghẹo có chút bất mãn, chỉ muốn đuổi người đi để bản thân yên giấc. Chỉ là không ngờ cô đi rồi nàng cũng không thể nào ngủ tiếp được, liền từ trong chăn bật dậy, mò xuống bếp ăn hết phần ăn sáng mà Khuất Tĩnh Văn đã cất công chuẩn bị.

Đồ ăn sáng là cháo nấm cà rốt đầy đủ hương sắc. Kỳ Mặc Vũ ăn đến vui vẻ. Vừa ăn vừa gửi cho Khuất Tĩnh Văn mấy cái tin nhắn.

Có lẽ đang trong tiết dạy nên Khuất Tĩnh Văn cũng không có trả lời ngay. Thế nên Kỳ Mặc Vũ liền quăng điện thoại sang một bên, chơi đùa cùng Đông Đông và Hạ Hạ.

"Đông Đông, không được ăn hiếp Hạ Hạ nha."

Tuy so về hình dáng Đông Đông còn không bằng một phần hai Hạ Hạ nhưng về độ tinh ranh và quyền cước phải nói là bậc thầy. Kỳ Mặc Vũ không dưới một lần bắt gặp Đông Đông dùng miêu quyền hạ knock out Hạ Hạ, còn Hạ Hạ chỉ có thể ngơ ngác sủa gâu gâu rồi thè ra cái lưỡi dài.

Cũng không biết Đông Đông có nghe hiểu hay không, chỉ thấy nó làm ra bộ mặt khinh thường nhảy xổ lên sô pha uốn thành một đoàn. Hạ Hạ bên này hướng Kỳ Mặc Vũ không ngừng lắc lắc cái đuôi. Nàng yêu thích sờ sờ cái đầu của nói, còn tặng cho nó một trái nho xanh đang chuẩn bị cho vào miệng.

Buổi chiều liền có lớp, Kỳ Mặc Vũ ăn sáng chơi đùa xong thì cũng chọn một quyển sách, đến sô pha ngồi xuống chuẩn bị đọc. Chưa được mấy dòng thì tiếng chuông cửa vang lên, Kỳ Mặc Vũ nghi hoặc ngẩng đầu, Đông Đông và Hạ Hạ cũng hướng về phía cửa.

Kể từ sau khi dọn đến đây, có thể nói đây là lần hiếm hoi nàng nghe thấy tiếng chuông, phản ứng này cũng là dễ hiểu.

Kỳ Mặc Vũ đi mấy bước liền đem cửa mở ra, gương mặt Doãn Tuyết Lan ngay lập tức phóng đại khiến nàng có hơi ngẩn ra.

"Chị... chị Tuyết Lan?"

Doãn Tuyết Lan hướng Kỳ Mặc Vũ nở nụ cười. Đôi môi đỏ mọng cùng chiếc áo sơ mi cùng màu nới lỏng càng tôn thêm nét quyến rũ động lòng người của một nữ nhân trưởng thành.

"Thế nào? Tôi có thể vào trong chứ?"

Kỳ Mặc Vũ nghe vậy thành thật tránh qua một bên. Doãn Tuyết Lan lách qua khe hở đến kệ thay dép, xem qua là rất quen thuộc. Cô tinh ý nhận ra trên kệ có một đôi dép so với đôi Kỳ Mặc Vũ đang mang kiểu dáng tương đồng, vừa nhìn liền biết là một cặp.

Doãn Tuyết Lan chọn một đôi khác mang vào, thong thả đi đến sô pha ngồi xuống.

"Xem ra là ở bên nhau rồi?"

Kỳ Mặc Vũ không có trả lời, xem như ngầm thừa nhận.

Hạ Hạ trông thấy người lạ liền sủa gâu gâu, Kỳ Mặc Vũ liền lên tiếng bảo nó vào trong chơi.

Doãn Tuyết Lan nhìn xem, có hơi nhếch mép: "A, xem ra lâu rồi không đến liền có thêm một động vật... không nhỏ."

Kỳ Mặc Vũ cũng đi đến sô pha đối diện ngồi xuống, tay chân có một chút không được tự nhiên: "Chị Tuyết Lan, Khuất lão sư không có ở nhà."

Nàng nói xong thì thay Doãn Tuyết Lan rót một tách trà. Cái này là lúc sáng trước khi rời đi Khuất Tĩnh Văn đã pha. Cô thường có thói quen uống trà vào mỗi sáng.

Doãn Tuyết Lan nhìn theo động tác của nàng, độ cong khóe môi càng lúc càng sâu: "Không sao, tôi là đến tìm em. Không có cậu ta ở đây càng tốt."

Trong mắt Kỳ Mặc Vũ thoáng qua một tia bất ngờ còn xen lẫn một chút hồi hộp. Sống lưng cũng theo đó mà thẳng tắp. Doãn Tuyết Lan là bạn thân của Khuất Tĩnh Văn, nàng lại chưa từng tiếp xúc qua. Cũng không biết cuối cùng vì việc gì mà đột nhiên tìm đến.

Doãn Tuyết Lan cầm lấy tách trà nhấp một ngụm. Động tác cũng vô cùng ưu nhã. Sau đó mới hỏi nàng: "Em có biết đây là trà gì không?"

Kỳ Mặc Vũ ngượng ngùng lắc đầu. Quả thực nàng không am hiểu mấy thứ này, vả lại cũng không cần thiết đi tìm hiểu làm gì.

Doãn Tuyết Lan dùng ngón tay trỏ gõ gõ tách trà, tiếng va chạm nhỏ tạo thành âm thanh thanh thúy.

"Khuất gia từ trên xuống dưới đều am hiểu trà đạo, kể cả người hầu hạ đẳng nhất vừa ngửi qua đều có thể phân biệt được sáu loại trà cơ bản. Em nói xem, em đã hiểu Khuất Tĩnh Văn được bao nhiêu?"

Vừa gặp liền vào đề, cũng không cho Kỳ Mặc Vũ thời gian hoàn hồn.

Cô nói xong liền đứng dậy, tùy ý đi đến kệ sách, cầm lên một cây ngọc như ý vuốt ve: "Chúng ta chơi một trò chơi. Em đem những thứ em biết về cậu ấy nói ra, tôi liền giúp em bổ sung phần còn lại."

Kỳ Mặc Vũ hơi chần chừ: "Em..."

Doãn Tuyết Lan cười cười: "Không cần phải lo lắng, tôi là có ý tốt."

Đương nhiên Kỳ Mặc Vũ biết cô không có ý xấu, bằng không sẽ không thể nào cùng Khuất Tĩnh Văn giao hảo hai mươi mấy năm. Chẳng qua là cô tự dưng chạy đến úp úp mở mở, là ai cũng không tránh khỏi bối rối. Huống chi nàng lại là thân phận bạn gái Khuất Tĩnh Văn.

Thấy nàng còn chưa có trả lời, Doãn Tuyết Lan lại quay về chỗ cũ ngồi xuống, đổi sang tư thế bắt chéo chân: "Cứ xem là một cuộc trò chuyện bình thường. Tôi cũng không có ăn thịt em."

Nếu thật sự là như vậy, sợ rằng Khuất Tĩnh Văn cũng không có để cô sống yên ổn.

Kỳ Mặc Vũ nghĩ nghĩ một lát mới mở lời: "Chị ấy từ nhỏ thích đọc sách, mỗi ngày đều chăm chỉ đến trường, chưa từng vắng buổi nào. Ngoài thời gian đi học, chị ấy còn luyện võ, học nấu ăn, thích gì thì làm nấy. Lớn lên từng có thời gian du học tại nước ngoài, sau khi trở về liền trở thành nhà văn, sau nữa thì đến Hoa Đại làm giảng viên."

"Lần đầu tiên nhìn thấy chị ấy chính là dáng vẻ dịu dàng nhưng thoát tục, khiến người ta không dám đến gần lại rất muốn đến gần. Lâu ngày tiếp xúc lại nhìn ra được sự dịu dàng cùng nội tâm ấm áp. Em đặc biệt cảm thấy rất an tâm khi ở bên cạnh chị ấy."

Không nói thì thôi, nói đến liền thao thao bất tuyệt. Ánh mắt Kỳ Mặc Vũ khi nhắc đến Khuất Tĩnh Văn liền ngập tràn tình ý, vừa đơn thuần vừa thắm thiết. Giống như giữa bầu trời đêm tìm thấy một vì sao, mà vì sao ấy lại tỏa ra thứ ánh sáng thần kỳ.

Thật ra trước khi tìm gặp Khuất Tĩnh Văn, nàng còn nổi lên hứng thú tìm hiểu. Nhưng sau khi xác định quan hệ, nàng lại dẹp bỏ ý nghĩ đó. Nàng cùng cô chính bởi vì đối phương mà tâm động, cũng không liên quan gì nhiều đến gia đình cùng bối cảnh ở xung quanh. Cho nên nàng không hỏi, cũng không muốn hỏi.

Doãn Tuyết Lan nghe xong thì buông ra ngón tay đang quấn lấy lọn tóc, nở một nụ cười.

"Xem ra tình cảm của hai người thật bình bình đạm đạm."

Nhưng càng là như vậy, Doãn Tuyết Lan càng muốn sắm vai người tốt, cho Kỳ Mặc Vũ một cái chuẩn bị tâm lý.

Cô nhìn nàng, nói tiếp: "Cậu ấy, Khuất Tĩnh Văn. Không chỉ là một nhà văn hay một giảng viên như em biết."

"Bắt đầu từ khi rất nhỏ đã được vệ sĩ tháp tùng, đi học bằng những con xe đắt đỏ. Hết học ở trên trường về nhà lại có sẵn một đám gia sư dạy đủ cầm kỳ thi họa, bắn súng, cưỡi ngựa không gì là chưa học qua. Em biết tại sao cậu ấy lại nấu ăn ngon không? Là bởi vì cậu ấy học nấu ăn cùng với đầu bếp tốn cả trăm ngàn đô một tháng để mời về. Nghỉ hè mỗi năm đều phải chạy đến khu quân sự Bắc Thành tham gia huấn luyện."

1

"Chú cậu ấy đang là Thị trưởng Bắc Thành, bà nội cậu ấy từng là Hiệu trưởng của Hoa Đại. Mẹ cậu ấy lại là Nhà khoa học lừng danh. Ba cậu ấy lại chính là người xây dựng nên đế chế Khuất thị khổng lồ. Sản nghiệp của Khuất gia có mặt ở khắp mọi nơi. Đi ra đường chọn ngẫu nhiên một tòa nhà thì cũng có liên quan đến Khuất gia. Chưa kể đến ông nội của cậu ấy cùng dòng dõi Khuất gia nhiều đời. Từ nhỏ cậu ấy đã được chọn là người thừa kế, áp lực cậu ấy phải chịu là thứ em không thể nào tưởng tượng được."

Doãn Tuyết Lan nói xong một tràng thì thở dài: "Tôi nói ra những chuyện này không phải để em từ bỏ. Tôi chỉ muốn em chuẩn bị sẵn tinh thần để đối diện với mọi thứ. Em cũng xem như may mắn, Khuất Tĩnh Văn của hiện tại ngoài hai chữ tình thân thì cũng không ai còn có thể kiểm soát cậu ấy nữa rồi. Nhưng hai chữ tình thân này vốn là thứ rất có sức nặng, xử lý không khéo rất dễ khiến cho mọi việc vượt ngoài tầm kiểm soát."

"Vả lại, bốn chữ "hào môn thế gia", không hề dễ nuốt."

Doãn Tuyết Lan sớm đã nhìn ra Khuất Tĩnh Văn đối với nàng tâm động, cũng hiểu tính cách của cô. Chưa đem mọi thứ giải quyết gọn gàng sẽ không để nàng biết những chuyện này. Nhưng thân là bạn tốt của Khuất Tĩnh Văn, lại có một phần tình cảm chôn giấu nhiều năm, cô chính là muốn nhìn xem thật ra Kỳ Mặc Vũ có hay không dao động, có hay không xứng đáng với Khuất Tĩnh Văn.

1

Doãn Tuyết Lan liếc mắt, chú ý kỹ từng nhất cử nhất động của nàng. Chỉ thấy thiếu nữ lẽ ra đang lo lắng hồi hộp thì bây giờ lại trở nên kiên định. Lông mày hơi giương lên, ánh mắt thêm vài phần nhuệ khí.

Nàng khẽ cong môi: "Cảm ơn chị đã đến đây, nói cho em nghe hết thảy những chuyện này. Chị Tuyết Lan yên tâm, em sẽ không vì bất cứ điều gì mà lùi bước."

Lúc trước không biết nàng đã đem Khuất Tĩnh Văn một người hoàn hảo vừa yêu thương vừa ngưỡng mộ. Bây giờ biết hết thảy lại có thêm một phần sâu kín cảm thông cùng thấu hiểu. Là một người học kinh doanh, Khuất gia nàng đương nhiên biết. Chỉ là không ngờ người thừa kế Khuất gia từ lâu đã ở bên cạnh nàng. Buông hết lợi danh, giống như một người bình thường ngày ngày pha trà, viết chữ, gương mặt lúc nào cũng bình thản. Khuất Tĩnh Văn trong quá khứ qua lời kể của Doãn Tuyết Lan cùng Khuất Tĩnh Văn mà nàng biết quả thực là đối nghịch hoàn toàn. Nghĩ đến đây Kỳ Mặc Vũ lại không tự chủ nở một nụ cười ngọt ngào. Thật muốn chui vào lòng Khuất Tĩnh Văn làm nũng một phen.

Doãn Tuyết Lan ngước mắt nhìn nàng, nhún vai: "Hy vọng đến lúc đó em còn có thể nói câu này."

Cô nói xong liền đứng dậy: "Được rồi, đi đây."

Kỳ Mặc Vũ cũng theo đó đứng lên: "Chị ở lại đi, lát nữa Tĩnh Văn sẽ trở lại."

Doãn Tuyết Lan xua tay: "Không cần. Lần sau muốn thì mời tôi uống rượu."

Kỳ Mặc Vũ muốn nói lại thôi. Uống rượu? Doãn Tuyết Lan không biết Khuất Tĩnh Văn không thích hay sao a?

Đi ra tới cửa Doãn Tuyết Lan mới hơi dừng lại, quăng cho nàng một câu: "Cái kia là Bạch Trà. Có rảnh tìm hiểu một chút, sau này có thể sẽ cần dùng đến."

Nói xong không đợi Kỳ Mặc Vũ trả lời liền rời đi.

Nàng tựa bên cửa lắc đầu. Cuộc gặp gỡ này cũng quá là khó hiểu đi. Chỉ là, trong lòng quả thực có thêm nhiều suy nghĩ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.