Cùng Nàng Cưới Trước Yêu Sau

Chương 1




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[BHTT-HD][EDIT] Cùng Người cưới trước yêu sau. - Chương 1.

Chương 1.

Nam Thành nửa đêm mới lúc mở màn của những xa hoa đồi trụy.

Khắp nơi trên phố nhằng nhịt vô số bar pub to to nhỏ nhỏ, tràn ngập hương vị xem trọng vật chất đan xen.

Dạ Sắc là quán bar có tiếng nhất Nam Thành, nhưng chi phí đắc đỏ cũng là lý do làm người ta chùn bước ngại ngùng. Khách tới nơi này thư giãn vung tiền như rác cũng là chuyện bình thường.

Góc quầy bar lầu một có một bóng người yên tĩnh, thân hình tinh tế, tóc đen sáng bóng xoã dài.

Tuổi nàng không lớn, ngón tay thon dài cầm ly rượu pha lê, một tay khác chống cắn ngắm nhìn đám người cuồng hoan náo nhiệt, trên mặt không chút biểu cảm.

Trang phục màu đen đơn giản càng làm tôn lên da thịt trắng ngần, xương quai xanh và bả vai xinh đẹp, nhấc chân đưa tay đều lộ ra vẻ đẹp đẽ nao lòng. Có lẽ do trời sinh có khuôn mặt tinh xảo, dù không trưng diện nhiều cũng hấp dấn ánh nhìn.

Chỉ là khí chất thanh tân tươi mới này hoàn toàn tương phản với bầu không khí hừng hực trong quán bar 

Nàng tên Hạ An.

Người vào ra Dạ Sắc thường thuộc về hai thái cực, một là không thiếu tiền, một là rất thiếu tiền.

Hạ An thuộc vế sau 

Đãi ngộ của nhân viên ở Dạ Sắc không tệ, nếu như đồng ý uống một hai ly xã giao với khách, thuận lời gọi mời khách thêm mấy bình rượu thì phần trăm hoa hồng vô cùng khả quan.

"Tiên nữ, đêm nay thế nào rồi?"

Thời gian yên tĩnh bị phá vỡ, vai trái Hạ An bị vỗ một cái, nàng lười biếng quay đầu, quả nhiên khuôn mặt trẻ con tươi xinh đập vào mắt.

Ngải Mễ mếu máo, bởi vì trò đùa vặt của mình không thành mà có chút mất mát. Ngải Mễ là nhân viên phục vụ nhỏ tuổi nhất Dạ Sắc, năm nay vừa tròn hai mươi, mười tám tuổi tốt nghiệp trung học đã ra ngoài làm việc, là trụ cột trong nhà 

Cười cả một đêm đương nhiên mệt mỏi, hơn nữa mấy đêm nay ngủ không đủ giấc làm đầu óc Hạ An rất nặng, nàng hơi cong khoé môi với Ngải Mễ: "Như cũ thôi."

Nụ cười yếu ớt nhẹ lướt quá mắt, làm Ngải Mễ thần trí súyt bất minh, khuôn mặt của Hạ An làm cô vừa thích vừa đồ kỵ, cô gái này rõ ràng là trời sinh dáng vẻ tiểu hồ ly mê hoặc đàn ông, vẻ mặt tiên nữ thanh thuần vô hại. Đừng nói đàn ông, có là phụ nữ cũng muốn nâng niu.

Ngải Mễ cảm thấy khuôn mặt của Hạ An quả thực lừa người, lần đầu nhìn thấy nàng cô còn nghĩ người này sẽ rất hay đỏ mặt thẹn thùng, ai dè kết quả là năng lực lẫn nghiệp vụ còn cao siêu hơn mấy nữ lang ăn chơi ở trong đây.

Đến tận bây giờ, Hạ An vẫn là người hưởng nhiều phần trăm tiền rượu nhất ở Dạ Sắc, mà nàng chỉ làm partime, không phải đêm nào cũng đến.

Đúng thật  gương mặt đẹp chính là vé thông hành, Ngải Mễ không chỉ một lần ở trước mặt Hạ An cảm thán.

Hạ An rất ít khi biểu hiện cái gì, phần lớn đều tự mình bận rộn công việc, cuộc sống tưởng chừng cũng không mấy khó khăn. Năm nay nàng hai mươi ba tuổi, không tính trưởng thành nhưng đương nhiên đâu còn là thiếu nữ ngây thơ.

"Chị đừng khiêm tốn, đêm nay khẳng định kiếm được một mớ, hôm nào bao em đi ăn đồ nướng đi~" Ngải Mễ mặt dày quấn quýt lấy Hạ An.

"Đi."Hạ An xem Ngải Mễ như em gái, thường ngày Ngải Mễ rất lạc quan, chưa từng có yêu cầu cao nào, chỉ cần ăn ngon là lại có sức sống.

Người càng đơn giản, sống càng ung dung.

"Cứ vậy đi hả." Nói xong Ngải Mễ đột nhiên đưa tay ôm bụng, gào rú: "Hạ Hạ, chị giúp em đưa mấy cái ly này lên lầu hai cho A Thính đi, em  đau bụng..."

"Aiz~!" Hạ An bất đắc dĩ, nhìn dáng vẻ khẩn trương kia tám phần mười là ăn quán ven đường bị đau bụng rồi.

Đời sống về đêm đã mở màn, ánh đèn chói mắt nhạc ầm ĩ.

Hạ An đi tới phòng riêng ở lầu hai, hững hờ nhìn rượu Tây trong tay, đoán chứng căn phòng nhỏ này đêm nay tiêu xài không ít.

Thật xa hoa.

Chân giẫm giày cao gót, Hạ An cảm nhận được bước chân hơi không ổn, thân thể có chút không chịu nổi nữa, ngày mai nhất định phải  nghỉ ngơi một ngày 

Lầu hai yên tĩnh hơn rất nhiều.

Sofa phòng riêng ở lầu hai có chừng mười mấy người ngồi, chạm cốc tán gẫu, bầu không khí không quá cuồng nhiệt, trên bàn xếp đầy bình rượu, hầu như đều chỉ còn một nửa.

"Xin phép, rượu của ngài..." Ánh đèn tối tăm, đêm nay thân thể Hạ An lại không khoẻ nên không chú ý đến bậc thang dưới chân, mũi giày bước phân nửa, trong nháy mắt  thân thể liền ngã về phía trước.

Rượu trong khay lảo đảo....

Phản ứng đầu tiên của Hạ An là bảo vệ rượu, nàng bị té không sao, rượu mà đổ thì khóc không ra nước mắt....

Cũng may thời khắc quan trọng có người đỡ nàng, nàng mới không ngã chổng vó, Hạ An thở phào quay đầu cúi người cười nói: "Cám ơn."

Đối phương lập tức thả nàng ta, yên lặng đi tới ghế sofa.

Hạ An còn chưa kịp nhìn rõ mặt mũi thì người sau đã cho nàng nguyên cái bóng lưng, còn lưu lại hương thơm nhàn nhạt.

Trưởng thành tao nhã.

Không hợp với không khí nơi này...

Lần đầu tiên Hạ An nhìn thấy phụ nữ ăn mặc như vậy đến quán bar, không giống đi tìm niềm vui, mà giống đi làm hơn.

Có cảm giác này không chỉ một mình Hạ An.

"Trời ạ." Thịnh Như Khởi vừa nhìn thấy Diệp Quan liền nhịn không nổi kinh ngạc nhổ nước bọt: "Diệp đại mỹ nhân của tôi ơi, ít nhất cũng phải đổi quần áo rồi tới chứ, cậu nghĩ ở đây mở hội nghị thương vụ hả?"

"Mời hết bận, không kịp thay." Diệp Quan không để ý sự khác biệt của mình và nơi này, trước giờ cô không thích nơi náo nhiệt, nếu hôm nay không phải sinh nhật Thịnh Như Khởi thì cô cũng sẽ không tới: "sinh nhật vui vẻ."

"Cậu tới trễ, phải phạt nha."

Này là trong dự đoán của Diệp Quan, tính tình của Thịnh Như Khởi cô biết quá rõ.

"Hôm nay sinh nhật tôi, ở đây tôi lớn nhất, không lẽ chút mặt mũi cũng không cho?"

"Hôm nay sinh nhật cô ấy, Diệp tổng cứ bồi theo đi." Thân Uý Mẫn ngồi bên cạnh hoà giải, rồi nhìn Thịnh Như Khởi nói: "Như Khởi, cậu cũng đừng chơi quá."

"Tôi đã làm gì mà chơi quá???"

"Thịnh tổng, không lẽ ngài nghĩ ngài dư tiết tháo sao?"

"..."

Diệp Quan yên tĩnh ngồi trên ghế, mặc cho người bên ngoài trò chuyện rôm rả.

"Mời dùng." Hạ An để rượu xuống, ánh mắt tuỳ ý quét qua một vòng,  bằng trực giác của mình, nàng cảm thấy được mười mấy người ngồi đây toàn là dân chơi lão làng.

Ngoài trừ người kia.

Ánh mắt Hạ An dừng lại một chút mới nhìn thấy rõ mặt đối phương, nếu dùng hai từ xinh đẹp để hình dung, thì hình như hơi bị nông cạn.

Khí chất của người này càng có sức hấp dẫn, vắng lặng ung dung, lần đầu gặp mặt sẽ cho người ta kinh diễm rồi xa cách, tựa như sao sáng trên bầu trời đêm, lấp lánh nhưng với không tới.

Hạ An đoán không ra tuổi người ta, nhưng trên người người ta có một loại phong tình đặc biệt trưởng thành. Có câu, phụ nữ mười tám xinh đẹp, là vì tuổi mười tám xinh đẹp, tuổi hai tám xinh đẹp là vì người xinh đẹp. Người trước mặt để cho Hạ An hiểu được sâu sắc câu này.

Diệp Quan nhấc mắt, ánh mắt cùng lúc nhìn Hạ An, Hạ An lập tức cụp mắt, ý thức được bản thân thất thần.

"Ha, mỹ nữ, lại đây bồi rượu đi." Người đàn ông gọi Hạ An, nhìn chán nhiệt tình buông thả, tự nhiên đâu ra thanh tân thoát tục thì đương nhiên sẽ sáng mắt lên.

"Được." Hạ An mỉm cười đáp lại .

"Cô đến muộn như vậy, phạt một chén rượu không quá đáng đâu ha?" Thịnh Như Khởi lại muốn trêu chọc Diệp Quan,  để Diệp cao kiều không dính bụi trần tan nát hình tượng là một trong không nhiều ham muốn của Thịnh tiểu thư.

Hôm nay là sinh nhật cô ấy, theo tính cách của Thịnh Như Khởi, nếu không theo thì đêm nay nhất định không yên thân.

Diệp Quan nhượng bộ: "Một ly."

"Okie, một ly!" Thịnh Như Khởi thoải mái đồng ý.

Hạ An rót rượu, Diệp Quan bên này cũng liếc mắt nhìn nàng.

Ánh mắt hơi đảo, Diệp Quan qua loa đánh giá cô bé trước mặt, mặt mày thanh tú, chỉ trang điểm nhẹ, hình như là sinh viên đại học mới ra trường.

Chất lỏng chậm rãi chảy vào trong ly...

Tầm mắt Diệp Quan chuyển lên mặt cô bé, nhìn kỹ mặt nàng, không nhanh không chậm nói: "Được rồi."

"Xin lỗi." Hạ An gật đầu khẽ nói, có chút ngượng ngùng.

Hạ An thu lại bình rượu, tiếp tục rót một vòng, thời điểm đang rót thì bị gã đàn ông sờ một cái, cũng không có thêm động tác nào quá đáng, nàng nhịn xuống cho qua, nói thật, làm việc ở đây khó tránh khỏi bị sờ sờ vuốt vuốt.

Diệp Quan thấy cảnh này chân mày cau lại, tiện tay bưng ly rượu lên, nghiêng người về phía Thịnh Như Khởi.

"Đợi chút." Thịnh Như Khởi sao có thể dễ dàng cho qua: "Rượu thì khẳng định phạt, nhưng cậu không thể cứ uống như vậy nha."

Hôm nay Diệp Quan có chút mệt, qua giọng nói cũng có thể nghe thấy: "Còn muốn sao đây?"

"Trừ tôi ra, cậu tìm đại một mỹ nữ cậu vừa mắt nhất ở đây...." Thịnh Như Khởi nghĩ nghĩ mọi: "Cùng mỹ nữ uống rượu giao bôi, okie?"

Cũng chỉ có Thịnh Như Khởi dám giỡn với Diệp Quan kiểu này, hai người là bạn thân, còn cùng gầy dựng sự nghiệp, hiện tại công ty JM đã là một trong ba vị trí đầu về công ty truyền hình. Tuy rằng tính cách hai người đại bác bắn không tới, nhưng mà lại có giao tình sâu đậm.

Nhưng cho dù là vậy, Thịnh Như Khởi cũng không dám cùng Diệp Quan đùa giỡn quá trớn, cô tự có chừng mực.

Diệp Quan trước giờ không thích dính líu đến mấy chuyên nhàm chán này, cô vứt ánh mắt lạnh lùng cho Thịnh Như Khởi, ám chỉ đối phương quá sức tẻ nhạt 

Thịnh Như Khởi sớm đã có cách ứng phó: "vừa nãy cậu cũng đồng ý rồi, chả lẽ muốn đổi ý?"

"Diệp tổng, không được đổi ý nha." Đám người bên cạnh hùa theo.

Việc này mà để người khác làm thì chả có gì đặc biệt, nhưng để xưa nay cao ngạo như Diệp Quan làm thì có chút thú vị.

Giờ phút này hưng phấn nhất là Thân Uý Mẫn, nghĩ thầm đêm nay Thịnh Như Khởi đúng là một trợ công tốt, cô thầm mến Diệp Quan đâu phải ngày một ngày hai. Thân Uý Mẫn nhìn quanh một vòng, ngoài trừ Thịnh Như Khởi, ở nơi này còn ai đẹp hơn cô?

Nghĩ đến đây, Thân Uý Mẫn kiềm chế nụ cười, không chút biến sắc chờ đợi Diệp Quan mời rượu.

"Cầm." Thịnh Như Khởi đưa ly rượu cho Diệp Quan, thật ra cô cũng hiếu kỳ, người nào có thể lọt vào nhãn pháp của Diệp Quan đây?  Làm bạn thân nhiều năm như vậy, cũng coi như cô dụng hết tâm tư lo lắng cho chuyện đại sự của Diệp Quan.

Im lặng một chút, Diệp Quan vẫn nhận ly rượu Thịnh Như Khởi đưa, nể tình sinh nhật cô ấy, đêm nay cho cô ấy quậy một hồi.

Người nữ nào cũng muốn cùng Diệp Quan uống lý rượu ám muội này, dù sao Diệp tổng mỹ như vậy, lại khí chất trưởng thành đến vậy, hoàn toàn có thể để cho người khác dấy lên phần trăm không thẳng của mình.

Khách chơi trò chơi của khách, Hạ An chỉ là người ngoài, rót rượu xong cảm thấy bản thân dư thừa liền yên lặng chuẩn bị đứng lên đi 

Hình như cô ấy thích phụ nữ.

Điểm này là Hạ An đoán ra từ chuyện cười của Thịnh Như Khởi.

Quốc nội đã hợp thức hoá hôn nhân đồng tính hơn năm, có thể tự do yêu đương, nam nam nữ nữ trên đường thấy đầy 

Lúc xoay người, Hạ An không để ý, có một ánh mắt đặt trên người mình.

Mọi người nín thở hiếu kỳ đợi Diệp Quan lựa chọn, ngoài dự đoán của mọi người, Diệp Quan lại gọi Hạ An đang rời đi: "Chờ một chút."

Giọng nói nhàn nhạt không chút tâm tình, giống như suối lạnh chảy trên sông băng.

Hạ An dừng bước quay người, giọng điệu tiêu chuẩn của người phục vụ: "Xin hỏi ngài còn có nhu cầu gì?"

Diệp Quan nhẹ giọng hỏi: "Có thể uống rượu không?"

Cũng không trách được Diệp Quan, bởi vì Hạ An làm cho người ta có cảm giác, trình độ của nàng nhiều nhất chỉ một ly.

Người ta vậy  mà chọn mình? Hạ An sửng sốt một chút, nhìn ly rượu trong tay Diệp Quan: "Có thể."

Mọi người thổn thức, nhưng không ai ý kiến gì, vì xác thực nữ phục vụ này quá xinh đẹp.

"Có thể uống với tôi một ly không?" Dưới mắt mọi người, Diệp Quan đến gần Hạ An, cầm ly rượu đưa đến tay Hạ An.

Diệp Quan nhìn chằm chằm đôi mắt của nàng, đôi mắt này rất đẹp, đặc biệt là lúc cười lên, có lẽ do quá lâu chưa nhìn thấy đôi mắt trong suốt như vậy, vì vậy cô muốn nhìn nó thêm vài giây.

Đây là Diệp Quan mình quen biết hai mươi năm sao????? Thịnh Như Khởi không dám tin, sao mình cảm giác băng sơn ngàn năm  đang dần tan chảy, nghênh đón gió mùa  xuân đây?? 

Bình tĩnh quan sát, tướng mạo Diệp Quan rất câu người, nếu như cô chịu chủ động, thì già trẻ trai gái gì cũng sẽ không chối từ, người người đều  biết, Diệp tổng JM trời sinh khuôn mặt gieo vạ, nhưng phương diện cảm tình thì y như cục đá, hoặc là kim cương.

Ngày hôm nay Thịnh Như Khởi mở mang tầm mắt, quả nhiên phụ nữ âm trầm mà chủ động thì đều là cực phẩm, cực phẩm nhân gian nha.

Cùng lúc đó, Thân Uý Mẫn cũng tan nát cõi lòng, chẳng lẽ mình đây thua một cô bé rót rượu????,

Hạ An thường trú ở Dạ Sắc cho nên đã sớm quen bị người lạ đến gần, nhưng không có lần nào giống lần này,  chỉ vì đối phương nhìn mình mà tim đập nhanh hơn.

Người này cao ngạo như nữ vương vậy...

Mà phụ nữ tự nhiên cũng thích nhìn người đẹp, cho nên Hạ An cũng nhìn cô chằm chằm không chớp mắt...

"Có thể không?" Diệp Quan hỏi lại lần nữa, sở dĩ cô chọn Hạ An là vì không muốn cùng người quen có ám muội, tránh cho sau này lúng túng, thứ hai là Diệp tổng trước giờ làm việc rất có nguyên tắc, cô bé này đúng là rất vừa mắt Diệp Quan

Hạ An cao mét sáu lăm, còn mang giày cao gót không thấp, vậy mà ở trước mặt Diệp Quan lại không có chút ưu thế nào,càng không bàn tới khí chất của người ta.

Hai người đứng đối nhau, Hạ An thấp hơn vài cm không chút luống cuống, tự nhiên cầm ly ngẩng đầu nhìn Diệp Quan cười nói: "Đương nhiên có thể."

Mắt ngọc mày ngài, ý cười xao động.

Mặc kệ như thế nào, vẫn luôn duy trì thái độ đúng mực, điểm này Hạ An làm rất tốt.

Nụ cười này làm người ta thoải mái trong lòng, đơn giản thuần khiết. Tuổi còn trẻ mà đã lăn lộn ở hộp đêm, Diệp Quan cảm thấy tiếc thay nàng. Không phải nói chuyện phiến diện, ở nơi này không thể nói dơ bẩn cũng không thể nói sạch sẽ.

Đầy rẫy mê hoặc và tiền tài.

Cũng vì vậy mà có không ít thiếu nữ chấp nhận bán mình trục lợi, nhưng Diệp Quan mơ hồ cảm nhận được, cô bé trước mặt này là ngoại lệ...

Hai người cùng nhau rơi vào suy nghĩ, người bên ngoài ngửi được mùi ám muội đều cười giục: "Uống rượu, uống rượu~"

Diệp Quan giơ rượu lên.

Hạ An đồng nhịp phối hợp.

Hai cánh tay tinh tế đan xen dây dưa cùng một chỗ, thỉnh thoảng sẽ ma sát vào da dẻ mịn màng của đối phương, trong nháy mắt nào đó, Hạ An cảm thấy trong lòng dâng lên cảm giác tê dại.

Động tác lạ kỳ ngầm đem lại cho hai người cảm giác kỳ lạ.

Ngoại trừ Thân Uý Mẫn có chút tức giận, những người còn lại đều không chê màn này.

Hạ An chậm rãi mím môi uống rượu, từng chút từng chút. Ngửa đầu, vừa vặn nhìn thấy đường nét duyên dáng của đối phương, trên người cô toả ra hương thơm nhàn nhạt làm người lưu luyến.

Tư thế thân mật, nhưng vẫn là khoảng cách không cách nào với tới.

Hạ An cảm giác tim mình càng đập càng nhanh, dư quang thưởng thức khuôn mặt gần trong gang tấc của đối phương. Thoáng chốc, nàng có một suy nghĩ kỳ lạ tẻ nhạt, đến cùng là hạng người nào mới có thể chèn vào tâm người phụ nữ này?

Hình như mình nghĩ nhiều rồi.

Một ly rượu xong, Diệp Quan đánh giá Hạ An một chút, không mặn không ngọt hơi: "Vẫn ổn chứ?"

Lời quan tâm vẫn lạnh như băng.

Hạ An cười: "Một ly vẫn chịu được."

Thấy nàng không sao, Diệp Quan cũng không nói gì thêm.

Chuyện cười ngắn ngủi cứ vậy kết thúc.

Ra khỏi phòng, Hạ An chỉ biết cô họ Diệp.

Rượu qua ba vòng

"Diệp Quan, quen biết nhiều năm như vậy, bây giờ mới biết cậu thích ăn tiểu lung bao..." Thịnh Như Khởi uống hơi nhiều, cô ở trên vai Diệp Quan nhè nhè: "Nếu cậu thích loại thỏ trắng thanh thuần thì để sau này tôi giới thiệu cho cậu vài người."

"Cậu uống nhiều rồi." Diệp Quan đẩy đầu Thịnh Như Khởi ra.

"Có đâu, đi xuống lầu thả lỏng một chút đi~"

Mới uống rượu xong, đám người Thịnh Như Khởi la hét đòi xuống dưới lầu hight, xưa nay Diệp Quan không thích không gian huyên náo, đương nhiên sẽ không đi tham dự 'loạn vũ quần ma',  chỉ đơn giản chọn cho mình một góc tối ở quầy bar, một mình uống vài ly rượu là hợp với cô nhất.

Dạ Sắc hai giờ sáng, vẫn là một mảnh cuồng hoan, cuồng loạn đêm khuya hình như là biến tướng của một loại cô quạnh.

Ngồi một mình một lúc, Diệp Quan có chút chán chường, cô gửi tin nhắn cho Thịnh Như Khởi, phỏng chừng Thịnh tiểu thư cũng không có rảnh để xem, cô buông ly rượu chuẩn bị về trước.

Hạ An đi khắp quán bar tìm mục tiêu mới, nàng vừa nói vừa cười, câu được câu không với khách.

Diệp Quan lơ đãng thoáng nhìn, lại là nàng.

Trên mặt vẫn là nụ cười thanh thuần, uống một ly lại một ly rượu, hoá ra tửu lượng của nàng rất tốt. Diệp Quan bước chậm lại, nghĩ thầm, xem ra bởi vì bề ngoài của cô gái này mà mình đánh giá thấp thực lực của nàng rồi...

Quán bar hỗn tạp, khó trách ngư long hỗn tạo đi.

Hạ An đứng dậy đi lấy rượu, người đàn ông ngồi cùng lén lút bỏ vào ly rượu của nàng một viên thuốc màu trắng, chỉ trong một giây viên thuốc hoàn toàn tan rã, không thấy tăm hơi....

~~~~

DÀI VCL.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.