Cùng Nam Thần Zombie Bên Nhau Ở Thời Tận Thế

Chương 3




Lúc nói chuyện với tên cướp, Khanh Nghiêm nhíu mày, mang theo vài phần trách cứ tựa như hắn là kẻ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa.

Mặt tên cướp tối lại, hắn không thể hiểu nổi lời nói của Khanh Nghiêm, hắn phát hiện bản thân không thể nào giao tiếp nổi với người này.

Điên rồ! Không thể nói lý!

Hắn khom lưng khó khăn hít thở, nước mắt ràn rụa.

Từ khi dịch bệnh bùng phát đến nay, hắn đi theo nhóm người đốt, cướp, giết, làm vô số việc ác. Hắn không nhớ bàn tay đã nhuốm máu bao người, nhưng hắn từng nghĩ đến một ngày nào đó bản thân sẽ gặp quả báo.

Hắn không ngờ rằng, quả báo lại kinh khủng gấp trăm lần cơn ác mộng, khiến hắn tuyệt vọng vô cùng!

Mạng sống của hắn nằm trên tay người khác, hoàn toàn không có chút hi vọng sống nào.

Hắn chỉ có thể hoảng sợ, nhìn con thây ma đang nhích đến cánh tay mình. Một cảm giác lạnh lẽo truyền từ cánh tay đến, tựa như cái lạnh dưới địa ngục, khiến hắn như chìm trong bể nước lạnh thấu xương chạm đến cả linh hồn.

"Đừng mà!" Dây thần kinh của hắn bỗng đứt bựt một cái, tên cướp vừa giãy dụa, vừa la hét: "Dùng con người để làm thức ăn cho thây ma, mày sẽ xuống địa ngục! Mày chắc chắn sẽ xuống địa ngục......a....a..!"

Lời còn chưa nói xong, cánh tay hắn vốn chỉ bị gãy cổ tay thôi nay lại đứt thành hai đoạn.

Hắn đau đến suýt ngất, bên tai vang lên giọng nói bình thản của Khanh Nghiêm: "Tôi bảo anh yên lặng một chút! Nghe không hiểu à?"

"Xuống địa ngục?" Khanh Nghiêm tựa như nghe phải một câu chuyện cười, anh dơ tay lau vết máu trên thây ma, khuôn mặt si ngốc nhìn nó, cười nói: "Anh biết không, tôi rất muốn làm đồ ăn của cậu ấy..."

Tên cướp thẫn người, hắn hoàn toàn tuyệt vọng.

Mùi máu tươi nồng đậm khiến thây ma hưng phấn, nhưng lúc nó chuẩn bị cắn lên miếng thịt mà mình ao ước, nó nhận ra điều gì đó, cổ họng phát ra âm thanh ừng ực kì lạ.

Nó rụt cổ lại, khuôn mặt xám xịt nhăn lại.

"Sao vậy?" Khanh Nghiêm nhìn thây ma bất động trong giây lát, anh bỗng tức giận, quay lại hét lên với tên cướp kia: "Mày làm gì thế?"

Tên cướp lúc này sợ đến nỗi không nói lên lời, sao dám làm gì, khuôn mặt đẫm nước mắt ngây ngốc.

Một giây sau, thây ma mạnh mẽ quay đầu đi, nó nghiêng đầu sang một bên nôn ọe, rồi chán ghét đẩy tay tên cướp ra chỗ khác.

Rồi nó nhổ phì phì.

Dưới ánh nhìn tha thiết của Khanh Nghiêm, thây ma cầm tay tên cướp lên ngửi, rồi lại quay sang hít hà mùi hương trên người Khanh Nghiêm, sau đó nó lại cắn lên cánh tay của anh.

Nó không hiểu nổi tại sao mình lại như vậy, rõ ràng đây là đồ mà nó có thể ăn nhưng mà không hiểu sao chỉ gần đến gần là nó cảm thấy buồn nôn, chỉ có đồ ăn trước mặt mới khiến nó say mê.

Khanh Nghiêm ôm lấy lưng thây ma, trong lòng tràn đầy lo lắng vì sao A Mộ của anh lại không muốn ăn món thịt ấy.

Như chợt nhận ra điều gì đó, Khanh Nghiêm ngẩng đầu, nét mặt lo lắng mang theo vài phần kinh ngạc và vui mừng không dễ nhận ra.

Hình như đối với thây ma Vệ Mộ, anh có vị trí vô cùng đặc biệt?

Nhìn xem, Vệ Mộ không ăn thi thể, cũng chẳng ăn đồ ăn mới lạ, nhưng sẽ cắn anh, tiếp xúc thân mật với anh!

Lúc Khanh Nghiêm tìm thấy Vệ Mộ đã hóa thành thây ma, trái tim anh như muốn tan vỡ.

Trong lòng anh, cho dù Vệ Mộ có thế nào thì cậu luôn luôn là người đẹp nhất, kể cả khi có biến thành thây ma đi chăng nữa.

Nhìn những vết thương chằng chịt trên người Vệ Mộ, anh không thể tưởng tưởng nổi trước khi hóa thành thây ma, cậu đã phải chịu biết bao đau đớn.

Anh vẫn luôn hận mình tại sao không bảo vệ cậu tốt.

Dù cho trong lòng Vệ Mộ, anh chỉ là con kiến không đáng nhắc đến.

Bây giờ phát hiện mình có một vị trí đặc biệt trong long Vệ Mộ, nội tâm u ám của Khanh Nghiêm cuối cùng cũng mang theo vài phần vui vẻ.

Anh dịu dàng ôm cậu, tựa như có được bảo vật trân quý vốn không thuộc về mình, âm thầm vui vẻ trong lòng.

Tên trộm nằm một bên run sợ co người lại vì cánh tay hắn tránh được một kiếp, hắn cũng chẳng hiểu sao tên điên kia lại vui đến vậy.

Tuy nhiên, rất nhanh, Khanh Nghiêm lại lo lắng cúi xuống nhìn thây ma Vệ Mộ đang muốn thoát khỏi lồng ngực mình, thì thầm: "Cái gì cậu cũng không ăn thì không ổn đâu...?"

Nếu trong thời gian dài thây ma không ăn gì, tốc độ phân hủy sẽ tăng nhanh và sau đó chỉ còn là một nắm đất bụi mà bay đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.